“Ô ô ô ….” Đột nhiên một tiếng khóc thê lương của nữ nhân phát ra, quanh quẩn khắp nơi, không khác gì tiếng quỷ khóc.
“A! Có quỷ!” Hồng Kiều phát sợ hét to, trốn ra sau Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị hết chỗ nói có chút bất đắc dĩ, chỉ tiếc sắt không rèn thành
thép, tính tình Hông Kiều quá nhát gan.
“Đi ra đừng hòng giả thần giả quỷ” Phượng Thiên Mị lạnh giọng quát.
Đáng tiếc, không hề động tĩnh.
“Tiểu, tiểu thư, nơi này có người khác sao?” Hồng Kiều thật cẩn thận hỏi, không dám nhô đầu ra.
Vô nghĩa, không có thì nàng gọi ai! Nàng chưa bị bệnh đâu, Phượng Thiên Mị không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới Hồng Kiều.
“Nếu không ra ta liền một đuốc đốt trụi nơi này.” Phượng Thiên Mị không kiên nhẫn uy hiếp.
Có lẽ những lời nói của Phượng Thiên Mị làm con “quỷ” trong viện hoang tức giận, một bóng dáng bạch y bay ra, nữ tử đầu tóc rồi bù xù, giương hai thủ trảo đánh tới Phượng Thiên Mị, vô cùng âm lãnh nói,“ Muốn đốt cũng phải xem ngươi có bản lãnh này không đã”
Phượng Thiên Mị vô cùng bình tĩnh, nhưng Hồng Kiều vừa thấy đã hét toáng lên gọi “Quỷ” rồi ngất xỉu. Phượng Thiên Mị trong lòng một trận tức giận, chỉ là một con người thôi! Đâu phải quỷ, bất quá hôn mê cũng tốt bên tai nàng sẽ được thanh tịnh.
“Xích Xích ….chủ nhân.” Huyết Xà trên tay Phượng Thiên Mị cảm nhận được có người công kích chủ nhân mình, cho nên muốn thay chủ nhân giáo huấn kẻ đó một trận. Phượng Thiên Mị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-xa-cuong-phi/27926/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.