Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Cùng lúc đó, tại thư phòng Mạch vương phủ.
Thương Lan Cẩm với gương mặt khó coi bước vào, Thương Lan Mạch thấy vậy rất nghi ngờ hỏi: “Đệ sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Thương Lan Mạch không hỏi còn tốt, hỏi một chút, cơn giận vừa mới hạ xuống của Thương Lan Cẩm lập tức bốc lên, nhất thời thở hồng hộc đi tới bàn, cầm chén trà lên, nhấc bình trà tự rót cho mình một chén, vội vàng uống, thấy Thương Lan Mạch còn đang nghi ngờ.
Hắn hiểu Cẩm, ngày thường đều là Cẩm khiến cho người ta ăn quả đắng, nhưng hôm nay, dường như là Cẩm bị ăn quá đắng vậy.
“Huynh không nhắc đến thì còn tốt, nhắc tới, lại khiến cơn tức của đệ không tiêu tan được, còn không phải do Phượng Thiên Mị chết tiệt đó.” Thương Lan Cẩm thở hồng hộc nói, vừa nói, vừa dừng lại một chút, uống một hớp trà.
Thương Lan Mạch vừa nghe nhắc đến ba chữ Phượng Thiên Mị, nhịp tim không hiểu sao rung lên một cái, hơn nữa bởi vì câu ‘Phượng Thiên Mị chết tiệt’ của Thương Lan Cẩm, trong lòng hắn không kiềm chế được giận dữ có một chút không vui, chỉ là chưa phát tác ra.
“Nàng ấy làm gì đệ?” Thương Lan Mạch hỏi, giọng nói khó phát hiện ra là không vui, bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Hôm nay đệ ở Túy Tiêu lâu”, gặp Thương Lan Việt, tranh luận với hắn ta vài câu, sau khi hắn ta đi Thương Lan Cẩm đệ bị tức, Phượng Thiên Mị thế, thế mà lại nói nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-xa-cuong-phi/2149317/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.