Edit: Lạc Thiên Vỹ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Nhất thời trong lòng Phượng Thanh Tường sinh ra mấy phần nghi ngờ, sắc mặt trầm xuống, nhưng không nói chuyện.
Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh chột dạ, nhưng Phượng Thiên Linh đã hơi trấn định lại, còn Phương Vãn Tình vì muốn che dấu chột dạ của mình, vội vàng nói: “Cũng, có lẽ là có người thấy ngươi lúc nửa đêm ở bên ngoài!” Giọng nói của Phương Vãn Tình rõ ràng có chút run rẩy.
Phượng Thiên Mị hơi hơi nheo mắt lại nhìn Phương Vãn Tình, ánh mắt thâm thúy làm cho Phương Vãn Tình giật mình, chỉ cảm thấy trong mắt nàng lộ ra một cảm giác âm trầm lạnh lẽo, không khỏi áp bách và sợ hãi.
“Ha ha! Ta cũng không nói là bà, bà kích động như vậy để làm chi!” Phượng Thiên Mị cười như không cười, tiếng cười không uy không giận, ý tứ vô cùng sâu xa.
Bỗng nhiên Phương Vãn Tình dừng lại, bởi vì chột dạ khiến cho đầu óc của bà ta nhất thời có chút choáng váng, Phượng Thiên Linh thấy thế, lén kéo y phục của Phương Vãn Tình, ý bảo bà ta phải trấn định lại.
Phương Vãn Tình mới cưỡng chế trấn định lại, nói: “Ngươi đừng ngậm máu phun người bừa bãi.”
“Ha ha ha ha!” Phượng Thiên Mị cười to như là nghe được chuyện buồn cười, “Phương Vãn Tình ơi là Phương Vãn Tình, bà vừa kích động đấy, ta cũng không nói là bà, bà cần gì phải nói ta ngậm máu phun người! Đây không phải đang che dấu chột dạ của bản thân, không đánh đã khai sao?”
“Ngươi” Phương Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-xa-cuong-phi/2149253/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.