Chương trước
Chương sau
Edit: Đường Y Huệ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Nói xong, đưa gương đến trước mặt Phượng Thiên Linh, Phượng Thiên Linh ở trong khủng hoảng không hay không biết kịp ứng lại, khi nàng nhìn thấy gương mặt mình trong gương, sợ tới mức hai mắt trợn to, càng trợn càng lớn, lồi ra ứ máu.

“A!” một tiếng kêu hoảng sợ xuyên qua chân trời, nhất thời kéo mọi người đang mất hồn hoảng sợ phản ứng lại, chỉ là tiếng kêu chưa xong, đã thấy hai mắt nàng dừng lại, đột nhiên ngã xuống, lại là một cái chết không nhắm mắt.

Phượng Thiên Mị mỉm cười đắc ý, không có một chút thông cảm, đây chính là hậu quả đắc tội với nàng.

“Linh Nhi” Phương Vãn Tình thấy thế, thét dài một tiếng tan nát cõi lòng, thê thảm không thể tả.

Phượng Thanh Tường thấy thế, ngẩn ra, tuy rằng Phượng Thiên Linh làm chuyện không nên làm, nhưng là dù sao con bé cũng là nữ nhi của ông, nữ nhi mà ông từng coi trọng nhất, bị chết thảm như thế, nói hoàn toàn không để ý, đó là gạt người.

Nhưng, hết lần này tới lần khác ông không thể nói gì? Có trách chỉ trách, bọn họ quá ác độc.

Trong lòng Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao mừng thầm, không, hẳn là đắc ý, mừng như điên.

Phượng Thiên Linh đã chết, kế tiếp, chính là Phương Vãn Tình, còn có nhi tử kia của bà ta, sợ rằng cũng trốn không thoát, chỉ cần bọn họ vừa chết, Phượng phủ này, còn không phải là thiên hạ của mẹ con bọn họ sao?

“Ha ha ha! Báo ứng, đây là báo ứng.” Thấy Phượng Thiên Linh đã chết, Phương Vãn Tình đau đến tan nát cõi lòng, Xuân Hương cảm thấy vui sướng, điên cuồng hét lớn.

“Phượng Thiên Mị, ta muốn liều mạng với ngươi.” Phương Vãn Tình đã mất đi lý trí, buông Phượng Thiên Linh ra, đứng dậy xông đến chỗ Phượng Thiên Mị, lúc này Phương Vãn Tình đã quên mất căn bản mình không phải là đối thủ của Phượng Thiên Mị.

“Chớ quên, còn bà còn đứa con trai.” Phượng Thiên Mị lạnh lùng cất tiếng.

Phương Vãn Tình nghe xong, cơ thể cứng đờ, động tác đột nhiên dừng lại, sợ tới mức toàn thân run rẩy, hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì! Ngươi không thể động vào Bình Nhi, ngươi không thể động vào Bình Nhi.”

“Mị Nhi, mặc dù Bình Nhi có chỗ không đúng, dù sao cũng chỉ là một đứa bé! Huống chi, Bình Nhi là nam đinh duy nhất của Phượng phủ ta!” Phượng Thanh Tường nghe ra được ý tứ của Phượng Thiên Mị đối với Phượng Thiên Bình không có lợi, không vui lên tiếng nói.

Đột nhiên ông cảm thấy Phượng Thiên Mị thật là khủng khiếp, thật tàn nhẫn, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha.

Phương Vãn Tình là đạo trời khó tha, Phượng Thiên Linh là chết chưa hết tội, nhưng mà, Phượng Thiên Bình chỉ là một đứa nhỏ! Hơn nữa, thằng bé còn là nam đinh duy nhất của Phượng phủ.

Nhưng ông không biết rằng, nam đinh duy nhất này, lại chính là con của nhà người khác.

Phượng Thiên Mị cũng không giận, dù sao Phượng Thanh Tường vẫn chưa biết, Phượng Thiên Bình không phải con của ông.

“Ồ! Trước khi chưa biết rõ chân tướng, tốt nhất đừng vội kết luận.” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói, mang theo nhè nhẹ châm chọc và khinh thường.

Phượng Thanh Tường ngẩn ra, nghi ngờ nhìn Phượng Thiên Mị, rốt cuộc lời này của con bé có ý gì?

Mọi người cũng nghi ngờ, cũng không hiểu lời này của Phượng Thiên Mị có ý gì, mà Phương Vãn Tình đột nhiên run lên, dự cảm xấu kéo đến, chẳng lẽ, ả ta đã biết cái gì?

Sao có thể, chuyện này không thể nào có người biết đến, chả nhẽ bị lộ tin tức gì.

Đột nhiên, nghĩ tới điều gì, Phương Vãn Tình run lên, chẳng lẽ, là ngày đó…

Ngày đó, đột nhiên Tà Long xuất hiện, còn nói bệnh của Bình Nhi bệnh là di truyền từ phụ thân, nhưng lão gia lại không bị bệnh này, gã ta lại bảo Phượng Thiên Mị đi vào trong phòng nói chuyện.

Chẳng lẽ, gã ta đã biết được gì đó, sau đó nói cho Phượng Thiên Mị.

Nghĩ đến đây, Phương Vãn Tình nôn nóng, cơ thể vốn không còn nhiều hơi sức cũng vô lực rồi, có loại cảm giác rớt xuống vực sâu vạn trượng.

“Thế nào, chột dạ, ta còn chưa có nói xong đâu!” Phượng Thiên Mị thấy thế, lập tức nghiền ngẫm cười nhạo nói.

“Ngươi” Giờ phút này Phương Vãn Tình chỉ cảm thấy Phượng Thiên Mị thật là khủng khiếp, giống như, không, chính là ma quỷ, ma quỷ giết người không chớp mắt: “Phượng Thiên Mị, ngươi không thể, ngươi không thể động vào Bình Nhi, ngươi không thể.”

“Sao lại không thể động, nó đã đã từng ức hiếp ta!” Phượng Thiên Mị lạnh lùng cười nhạo nói.

“Nhưng nó chỉ là một đứa bé!” Đối mặt khí thế bức người của Phượng Thiên Mị, Phương Vãn Tình chỉ cảm thấy đầu óc hoảng loạn, chột dạ, khủng hoảng, sợ hãi, lo lắng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nhất định Phượng Thiên Mị đã biết gì đó? Làm sao bây giờ? Bình Nhi không thể có việc, không thể có việc, Bình Nhi là hy vọng duy nhất của bà.

“Thật không? Bảy năm trước ta cũng là một đứa nhỏ, vậy vì sao bà lại hạ được độc thủ thâm độc!” Sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, một cỗ khí thế mạnh mẽ đánh thẳng tới Phương Vãn Tình.

“Ta, ta …” Phương Vãn Tình á khẩu không trả lời được, Phượng Thiên Mị nói đúng, năm đó quả thật bà chưa từng nương tay với nàng, nếu không phải do nàng trở nên ngu dại, với cả bởi vì bà sợ hãi mà không dám ra tay lần nữa, Phượng Thiên Mị đã sớm không còn sống trên thế gian này.

“Phương Vãn Tình, bà thật sự cho rằng ta không biết chuyện của bà sao? Chuyện của Phượng Thiên Bình, là chính bà tự nói, hay là ta giúp bà nói.” Phượng Thiên Mị bức bách Phương Vãn Tình, không cho bà ta lui về phía sau.

Mặt Phương Vãn Tình nhất thời xám như tro tàn, ả thật sự biết, thật sự đã biết, lần này, bà thật sự thua, hơn nữa, là thua hoàn toàn triệt để.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thấy Phương Vãn Tình không nói lời nào, Phượng Thanh Tường lạnh lùng hỏi.

Ông không phải kẻ ngốc, tuy rằng Phượng Thiên Mị không vạch trần, nhưng cũng có thể nghe ra chút giọng điệu huyền bí, chuyện này, dường như có gì đó mà không muốn người biết.

Phương Vãn Tình vẫn không nói lời nào, không, hẳn là nói không nên lời, cũng không dám nói chuyện, bây giờ bà chỉ lo lắng cho Phượng Thiên Bình.

“Vì sao không nói? Là muốn phản bác như nào, hay là chột dạ hả!” Ánh mắt Phượng Thiên Mị lạnh lùng, làm cho Phương Vãn Tình cảm thấy nghẹt thở.

Phương Vãn Tình dưới bức bách của Phượng Thiên Mị và Phượng Thanh Tường, bình tĩnh khác thường, bình tĩnh tuyệt vọng nói: “Phượng Thiên Mị, ngươi thật sự phải đuổi cùng giết tận sao?”

Phương Vãn Tình tuyệt vọng, đúng vậy, bà đã tuyệt vọng, bà đã không còn quan tâm đến sống chết, sống thì thế nào? Chết thì đã sao?

Nếu bà sớm biết dù mình giết Quỳnh Hoa cả đời không thể lên làm chính thê, còn rơi vào kết cuộc bi thảm như vậy, nhất định bà sẽ không làm. Nhưng mà, trên thế giới không có thuốc hối hận, làm cũng đã làm rồi, không thể quay lại được nữa.

Cho nên, tất cả mọi thứ bây giờ, đều là bà tự làm tự chịu, nhưng bà thật sự không cam lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.