Chương trước
Chương sau
Edit: Yuuki  ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Sắt Nhi, vậy, vậy con không bị thương chứ!” Mộc phu nhân sợ tới mức vội bắt lấy Mộc Cẩm Sắt, có cảm giác như trốn thoát khỏi bàn tay quỷ dữ, nghĩ lại mà sợ, chỉ là, mới vừa chạm vào cánh tay Mộc Cẩm Sắt, nàng đã đau đến nhe răng há miệng.

“Sao, làm sao vậy?” Thấy bộ dạng Mộc Cẩm Sắt như vậy, Mộc phu nhân khẳng định, thật sự nàng bị thương, nước mắt nhịn không được trào ra, đau lòng biết bao.

“Con bị Phượng Thiên Mị đánh một roi sau lưng, vậy mà ca ca không giúp con, lại ba lần bảy lượt ngăn cản con trả thù, còn đánh con.” Mộc Cẩm Sắt căm ghét nói, một roi này có thể nói là không nhẹ, nàng cũng lo lắng sẽ để lại sẹo.

Chẳng qua nàng không biết, một roi đó đã rất nhẹ rồi, nếu Phượng Thiên Mị thật sự cố ý như lời nàng nói, cũng sẽ không đánh vào lưng, mà lại trực tiếp đánh vào mặt, đến mức hủy dung, cách này càng trực tiếp khiến một nữ tử sống không bằng chết.

“Vậy con có biết con chọc phải ai không? Phượng Thiên Mị là người con có thể đắc tội sao? Lần này không bị thương không tàn phế không chết, đã xem như mạng con lớn. Thần Nhi đánh con là không đúng, nhưng không đánh con, thì mới chính là thấy chết mà không cứu đấy! Con quả là rất hồ đồ, trước yến hội đêm thất tịch, không được ra khỏi Mộc phủ.” Mộc lão gia nổi giận hổn hển nói, giọng nói run run nghĩ lại mà sợ.

Nếu Sắt Nhi xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không thể làm gì Phượng Thiên Mị được, ngay cả Hoàng thượng mà Phượng Thiên Mị còn không sợ, ngay cả Vân Phi Hiên Vương nàng cũng dám đánh, thì tại sao nàng phải sợ Mộc gia ông chứ. Vả lại, là Sắt Nhi gây sự trước, bọn họ không có lý do gì mà phán xét người ta!”

“Cha, con…” Sau khi Mộc Cẩm Sắt nghe xong, không phục, rõ ràng là nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình.

“Sắt Nhi, hãy nghe lời phụ thân con, sau này có gặp Phượng Thiên Mị, tốt nhất đừng chọc nàng ta, nếu không, dù con có xảy ra chuyện gì, phụ thân con cũng có lòng mà không có lực!” Mộc phu nhân khuyên nhủ.

“Sắt Nhi, muội có biết vì sao Phượng Thiên Mị không phế muội hay giết muội không? Bởi lẽ muội không lộ ra ý định giết nàng ấy, cũng vì muội không có lòng dạ giết người đã cứu muội một mạng. Phượng Thiên Mị cũng nể mặt ta, không so đo với muội, nhưng cũng do trước đó là muội không chọc nàng ấy nữa, nếu không, người chịu thiệt chỉ có muội.” Mộc Cẩm Thần thực nghiêm túc nhắc nhở.

“Huynh, mọi người… hừ!” Mộc Cẩm Sắt vô cùng phẫn nộ, căn bản là không chịu nghe lời nói của bọn họ, thấy bọn họ đều trách cứ mình, khiến nàng tức giận không nói nên lời, hừ lạnh một tiếng, bèn hầm hầm chạy ra ngoài.

“Sắt Nhi” Mộc phu nhân thấy thế, lo lắng lại xảy ra chuyện gì, muốn đuổi theo, nhưng lại bị Mộc lão gia gọi lại.

“Sắt Nhi sẽ không ra ngoài, tuy con bé điêu ngoa tùy hứng, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn, con bé đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ là không thể chấp nhận mà thôi.” Mộc lão gia bất đắc dĩ nói, xem ra, là do ông quá sủng Sắt Nhi, lần này thiếu chút nữa đã chọc giận Phượng Thiên Mị.

Không sai, Mộc Cẩm Sắt không phục, nên không chấp nhận được.

“Thần Nhi, con mau phái người quan sát Sắt Nhi, đừng để con bé gây ra chuyện xúc động gì nữa.” Mộc lão gia vẫn còn lo lắng, dặn dò.

“Vâng, thưa phụ thân.” Mộc Cẩm Thần đáp.

Bên này, mỗi lần Thương Lan Cẩm gặp Phượng Thiên Mị, sẽ không tự giác muốn đến Mạch vương phủ, tuy Mạch đã nói giữa huynh ấy và Phượng Thiên Mị không có gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy giữa bọn họ, có gì đó.

Sau khi Thương Lan Cẩm tiêu sái đến Mạch vương phủ, buồn bực nói ra chuyện xảy ra vừa rồi xong, Thương Lan Mạch đã như một cơn gió thoáng qua, “vèo” một cái, đã không thấy bóng dáng, Thương Lan Cẩm khiếp sợ trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, rốt cuộc Mạch muốn làm gì vậy?

Lần này Thương Lan Mạch thật sự nổi giận, ghen tị, đi đến Phượng phủ bằng tốc độ nhanh nhất, đương nhiên, bây giờ hắn là kẻ ngốc, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ là tốc độ của người bình thường mà thôi, vì hắn không dùng khinh công.

Nữ nhân chết tiệt, lại dám hẹn gặp nam nhân khác sau lưng chàng, xem chàng là gì chứ!

Người Phượng phủ thấy Thương Lan Mạch đến, cũng không dám ngăn cản trêu chọc, ngay cả ánh mắt khinh thường, cũng không dám lộ ra. Vì mọi người đều biết, Đại tiểu thư nhà mình đối với Mạch Vương rất tốt, nếu bọn họ dám làm gì thì chính là tự tìm đường chết.

Phượng phủ Đông Uyển

Vì Phượng Thiên Mị ra ngoài một chuyến, vẫn chưa ăn cơm, nên sau khi về phủ, nàng bảo Hồng Kiều chuẩn bị đồ ăn. Bây giờ, Phượng Thiên Mị đang dùng cơm với Hồng Kiều.

Viện tử của Phượng Thiên Mị không cho bất cứ kẻ nào vào, nên trong sân rất yên tĩnh, chuyện này Thương Lan Mạch cũng biết, vì vậy, khi tiến vào Đông Uyển, Thương Lan Mạch cũng lắc mình nhanh như gió, trong nháy mắt, người đã đứng trước mặt Phượng Thiên Mị.

Mà Phượng Thiên Mị chưa kịp đoán, Huyết xà đã nhận thấy có người đến, nhưng biết rõ là hơi thở của Thương Lan Mạch, nên cũng không báo cho Phượng Thiên Mị.

Vậy nên, lúc Thương Lan Mạch thình lình xuất hiện trước mặt Phượng Thiên Mị và Hồng Kiều, Hồng Kiều bị dọa đến sợ hãi kêu lên, nhảy dựng. Phượng Thiên Mị miệng đang nhai cơm, bị hoảng sợ: “Phụt” một cái, phun hết cơm ra ngoài.

Hơn nữa, còn không nghiêng không lệch phun trên ngực Thương Lan Mạch, y phục trắng như tuyết trong nháy mắt bị dính bẩn, nhìn thấy mà buồn nôn.

Vẻ mặt Thương Lan Mạch vốn đã không tốt, nay hoàn toàn sầm xuống, nhưng không phải bực bội Phượng Thiên Mị, chỉ là chàng cảm thấy rất buồn phiền.

Sau khi nhìn rõ người tới, Hồng Kiều và Phượng Thiên Mị đều ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh, Phượng Thiên Mị đã phản ứng lại, xấu hổ cười cười nhìn Thương Lan Mạch.

“Khụ khụ! Đó, cái đó không phải ta cố ý, do chàng xuất hiện quá, quá bất thình lình.” Phượng Thiên Mị giả bộ ho hai tiếng, hết sức nhịn xuống xúc động muốn cười, giải thích.

“Ý của nàng là ta không nên xuất hiện sao?” Giọng điệu Thương Lan Mạch có chút không vừa lòng, có chút nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt tràn ngập mùi thuốc súng.

Phượng Thiên Mị buồn bực, nam nhân này lại uống nhầm thuốc à? Vẻ mặt cứ như nàng thiếu nợ chàng không bằng!

Mà Hồng Kiều nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, mới phản ứng lại, thấy ngực Thương Lan Mạch bị phun lên một mảng, muốn cười, nhưng cũng nhịn xuống, rất biết điều mà lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Đợi sau khi Hồng Kiều ra ngoài, Phượng Thiên Mị mới hỏi: “Chàng làm sao vậy? Vẻ mặt cứ như ta thiếu tiền chàng vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.