Chương trước
Chương sau
Edit: Yuuki  ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Không sai, ta ám sát thất bại, nên cố tình dẫn ngươi tới đây, chỉ là, ngươi biết rõ ta cố ý, nhưng không phải ngươi vẫn theo đến đây sao? Nếu ta đoán không lầm, thì ngươi chính là Phù Vân. Có điều cho dù ngươi là ai, đêm nay, ngươi đừng nghĩ còn sống rời đi.” Thương Lan Việt lạnh nhạt nói, dáng vẻ nhất định phải được, không hề lo lắng về việc nếu không giết được Phượng Thiên Mị thì sẽ thế nào.

“Ồ! Thật sao? Vậy ngươi có biết, vì sao ta biết rõ ngươi dụ ta ra ngoài nhưng vẫn đi theo không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không muốn sống nữa, tới đây chịu chết sao?” Phượng Thiên Mị cũng không tức giận, giọng nói tràn đầy trào phúng.

Thương Lan Việt ngẩn ra, đúng vậy! Sao hắn lại không nghĩ đến chứ! Ả ta biết rằng hắn cố ý đưa ả tới đây, nhưng vẫn đuổi theo, chẳng lẽ, ả ta có mục đích gì?

“Vậy thì vì sao ngươi lại theo tới đây?” Thương Lan Việt hỏi.

“Ha ha! Ngươi hỏi thì ta phải trả lời sao? Nhưng ngươi sẽ sớm biết thôi, chỉ là, ta hi vọng sư phụ ngươi sẽ tự mình xuất hiện, nói chuyện với ta.” Phượng Thiên Mị tỏ vẻ khinh miệt trước câu hỏi của Thương Lan Việt, chuyện của nàng, chỉ có thể nói với Quý Thiên, Thương Lan Việt với nàng mà nói, chỉ là một người không có chủ kiến mà thôi.

Phượng Thiên Mị  vừa dứt lời, Thương Lan Việt còn chưa mở miệng, một giọng nói tang thương hùng hậu, có phần càn rỡ vang lên: “Ha ha ha ha! Phượng tiểu thư quả thực là không giống người thường, chỉ là không biết, Phượng tiểu thư muốn nói chuyện gì với lão phu đây!”

Giọng nói kia vừa dứt, đã thấy một lão giả mặc áo bào màu đen từ không trung giáng xuống, chỉ trong chớp mắt, đã đứng giữa Phượng Thiên Mị và Thương Lan Việt.

Rừng Quỷ sương mù có sương trắng mờ ảo, nếu không có nhãn lực tốt, thực sự không thể nhìn rõ dung mạo của đối phương.

Khuôn mặt Quý Thiên bình thường, bộ râu đen xen lẫn sợi bạc vểnh lên, ánh mắt hơi nheo lại, giảo hoạt như hồ ly, đang đánh giá Phượng Thiên Mị, cùng lúc đó, Phượng Thiên Mị cũng đang quan sát lão ta.

Hai người cứ giằng co như vậy, ánh mắt đều tràn ngập băng giá, không ai nhường ai, cả hai như muốn nhìn thấu đối phương, cũng chỉ có hai người biết, thời điểm bốn mắt chạm nhau, đã diễn ra một trận đại chiến.

Không phải võ công nội lực, mà là khí thế.

Thương Lan Việt tất nhiên không dám quấy rầy, chỉ ngơ ngác đứng nhìn hai người.

Quý Thiên âm thầm khiếp sợ, một tiểu cô nương trẻ tuổi, lại có khí thế mạnh mẽ đến mức này, ngay cả thuật thôi miên của ông cũng không có tác dụng. Không sai, khi ông với Phượng Thiên Mị bốn mắt chạm nhau, ông đã tiến hành thôi miên ả ta, chỉ là không ngờ lại vô ích. 

Hơn nữa, sức mạnh của nữ tử này thật kỳ quái, tuy không hề có nội lực, lại lộ ra hơi thở không dung hòa với trời đất.

Cứ như ả ta không phải người của thế giới này vậy.

Hơn nữa, ả ta còn có thể điều khiển rắn, có thể đánh nhau không phân cao thấp với hoạt tử nhân của ông, đây tuyệt đối không phải là người thường.

Ngoài ra, lá gan của nữ tử này có thể còn lớn hơn trời, đối mặt với vua của một nước, không những không sợ hãi, còn kiêu ngạo cuồng vọng, không để bất cứ ai vào mắt. Mà tự cao tự đại này, là khí chất từ trong xương, cứ như được định sẵn là người nhìn xuống thiên hạ này vậy.

Nếu nữ tử này đối địch với bọn họ, chắc chắn là một đối thủ mạnh.

Tuy nhiên, Quý Thiên ông chưa bao giờ lưu lại tai họa ngầm cho mình.

“Không phải Phượng tiểu thư có chuyện muốn nói với lão phu sao? Vậy không biết Phượng tiểu thư muốn nói chuyện gì đây?” Vẫn là Quý Thiên cắt ngang cuộc giằng co này.

Giọng nói bình thản, ánh mắt không có gì khác thường, nhưng trong lòng, đã tràn ngập vẻ khát máu, đồng thời cũng chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào đều có thể ra tay.

“Ta muốn cùng Quý pháp sư, thực hiện giao dịch, thế nào?” Phượng Thiên Mị không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn tràn đầy tự tin.

“Ồ! Phượng tiểu thư muốn thực hiện giao dịch gì với lão phu? Mà Phượng tiểu thư lại có lợi thế gì, đáng giá để lão phu bằng lòng giao dịch với Phượng tiểu thư đây?” Quý Thiên cũng không nổi giận, trái lại có phần hiếu kỳ với lời đề nghị của Phượng Thiên Mị.

Bởi vì nàng không có vẻ gì là lo lắng, dường như còn rất tự tin, nữ tử như vậy, quả thực hiếm thấy, không, hẳn là khắp thiên hạ này, cũng chỉ có một mình nàng!

“Đương nhiên là một giao dịch công bằng, ta biết âm mưu của các ngươi, các ngươi muốn ở yến hội đêm thất tịch đoạt Huyền Thiên lệnh, sau đó đi tới núi Nguyệt Nha, tìm kiếm kho báu, không, tìm thiên thư (sách trời) nghịch thiên.” Phượng Thiên Mị không giữ lại chút nào nói ra, cũng không lo lắng bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, bởi vì nàng có chiêu sau.

Phượng Thiên Mị nàng chưa bao giờ làm việc gì mà không nắm chắc, đương nhiên, đã nhắm chắc thì nhất định phải thành công.

Nghe Phượng Thiên Mị nói xong, sắc mặt Quý Thiên trầm xuống, trong mắt dần lộ ra ý định giết người.

Bất chấp phản ứng của Quý Thiên, Phượng Thiên Mị tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu như trong lúc đó, ta làm loạn, âm mưu của các ngươi sẽ rất khó thành công, thậm chí, e rằng là không thể. Nếu các ngươi nghĩ rằng có thể dễ dàng giết ta như vậy, thì không có khả năng.”

Đe dọa, đe dọa trắng trợn, không có thái độ khiêm tốn đàm phán chút nào.

Trong lòng Quý Thiên giận dữ, ông chưa từng bị người khác đe dọa như thế bao giờ, chỉ là, định lực của ông vượt xa người thường, tất nhiên sẽ không dễ dàng biểu hiện ra bên ngoài. Vả lại, Phượng Thiên Mị nói cũng không phải không có đạo lý, bọn họ muốn giết Phượng Thiên Mị, e rằng ả sẽ không bằng lòng.

Có lẽ ả không phải đối thủ của bọn họ, nhưng muốn thoát khỏi bàn tay của họ, cũng không khó.

Cho nên, Quý Thiên nhịn xuống ý định giết người, lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn có thiên thư.” Phượng Thiên Mị không chút che giấu nói, quyết tâm giành được thiên thư.

“Cái gì? Ngươi muốn có thiên thư ư, nằm mơ đi.” Những lời này không phải do Quý Thiên nói, mà là Thương Lan Việt vẫn luôn đứng một bên không lên tiếng, nghe Phượng Thiên Mị nói ả cũng muốn thiên thư, hắn liền nổi nóng, bởi lẽ thiên thư, chỉ có thể là của hắn.

“Vậy Phượng tiểu thư, ngươi đã biết mục đích của chúng ta là thiên thư, nhưng vẫn muốn có thiên thư, ngươi nói xem, lão phu nên giải quyết thế nào đây?” Giọng nói Quý Thiên lạnh băng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, sát khí ẩn nhẫn cũng dần lộ ra.

“Ta còn chưa nói xong đâu!” Phượng Thiên Mị châm chọc cười, tràn đầy khinh thường, thực ra, nàng đang cố ý khiến bọn họ hiểu lầm mà thôi.

“••••••” Quý Thiên cau mày, cũng không đáp lại, chờ Phượng Thiên Mị nói tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.