Chương trước
Chương sau
Tô Giác kém thế đi rất nhiều.

Nhà họ Tô ở Vu Thành, có thể coi là một gia tộc danh giá, ở Cẩm Kinh cũng có chút ảnh hưởng.

Tuy nhiên, khi so sánh với đại gia tộc ở Cẩm Kinh thực sự, quyền thế của họ là không đủ.

“Anh Diệp, xin mời.” Cậu ta tự ý thức được bản thân và chủ động tránh đường.

Nhìn thấy tư thế này, những người khác tự nhiên không dám nói nữa, nhưng bọn họ cũng có chút không cam lòng.

Cũng tức là nể mặt Diệp tiên sinh nên mới bỏ qua cho Lục Miên.

Tuy nhiên, họ thấy rằng Diệp tiên sinh, người đã khiến Tô thiếu gia sợ hãi, đã xoay người sang một bên để Lục Miên đi trước, một cách rất lịch thiệp và lấy lòng.

Còn Lục Miên vẫn chẳng thèm bận tâm!

Cảm đám cười đều cảm thấy quá ảo diệu.

Tô Giác sững sờ nhìn hai người họ rời đi, khi cậu ta định thần lại thì một mảng lớn trên lưng đã ướt sũng. Tuy nhiên, cậu ta là con nhà có học nên không mất bình tĩnh ngay tại chỗ.
Cậu ta biết Diệp Cẩn Văn, mỗi lần anh ấy đến nhà họ Tô, ông nội của cậu đều đích thân tiếp đãi, cậu và bố mình không có tư cách xen vào cuộc trò chuyện của họ.

Một người như vậy, tôi không ngờ rằng Lục Miên lại biết anh ta, và họ dường như có một mối quan hệ tốt!

“Tô Giác, đó là ai?” Lục Tâm Noãn đè xuống sự bất mãn của mình và thấp giọng hỏi.

“Diệp Cẩn Văn, bác sĩ Diệp.”

“Bác sĩ Diệp?” Lục Tâm Noãn ánh mắt khẽ động, nghĩ tới cái gì đó. Sau khi Lục Miên đi rồi, cô ta khẽ nói từ phía sau: “Thì ra, anh ta là bác sĩ tâm lý của Lục Miên...”

“Bác sĩ tâm lý?”

Các học sinh khác xung quanh đều quan tâm, họ không hài lòng với Lục Miên, vì vậy họ sẵn sàng lắng nghe một số tin đồn vào lúc này.

Lục Tâm Noãn tò mò nhìn một vòng, lắc đầu: “Tình hình cụ thể tôi cũng không biết, tôi cũng tình cờ biết được Lục Miên Miên... Tóm lại, bác sĩ Diệp là bác sĩ tâm lý của chị ta.”
“Đã điều trị lâu lắm rồi.” Cô ta nói thêm.

Tô Giác đứng trên bậc thang, cau mày nhìn Lục Tâm Noãn, nhiệt độ trong mắt khá lạnh.

Lục Tâm Noãn càng cảm thấy khó chịu, nhưng cô ta đã nói tất cả và không nói dối, sao lại nhìn mình với ánh mắt như vậy?

Cô ta cố gắng thẳng lưng hơn một chút.

“Hóa ra Lục Miên mắc bệnh tâm thần...”

Nhóm học sinh buôn chuyện nhìn nhau và bắt đầu nói nhỏ.

“Là trầm cảm, bệnh tâm thần hay rố loạn lưỡng cực? Từ lâu tôi đã cảm thấy Lục Miên không bình thường!”

“Tô thiếu gia, sau này hãy tránh xa Lục Miên ra, cô gái đó quá nhiều tà khí!” Tạ Huy Dương cũng nói như vậy, và cậu cũng nhận thấy Tô Giác có chút khác biệt với Lục Miên, vì vậy cậu ta bĩu môi thuyết phục: “Cả hai đều cùng họ Lục, nhưng nữ thần Tâm Noãn của chúng ta tốt hơn Lục Miên nhiều!”
“Thật sao?” Tô Giác thờ ơ hỏi, ánh mắt nhìn Lục Tâm Noãn cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Cho dù mất mặt, bị Lục Miên chọc giận, nhưng dùng thứ như vậy công kích một cô gái, anh nghĩ mình cũng không đến nỗi hèn hạ như vậy.

Hơn nữa, Lục Miên đã trở về sau hai năm bị bắt cóc, chính cô ấy là nạn nhân!

Tô Giác nheo mắt nhìn các bạn học trong nhóm và ra lệnh: “Không ai được phép nói bất cứ điều gì về bác sĩ Diệp và Lục Miên!”

“Phải phải phải.”

Mọi người đều cho rằng hắn không giữ được thể diện nên thản nhiên ngậm miệng.

Khi mọi người lần lượt bước vào nhà hàng, Tô Giác đi sau vài bước và cảnh báo Lục Tâm Noãn: “Có người không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Hãy tự lo cho mình đi!”

“Tôi… Tô Giác!” Lục Tâm Noãn đi sau cậu hai bước, nhưng nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tô Giác, cô ta cảm thấy thứ mình muốn níu kéo càng ngày càng xa…
Tại sao Lục Miên trở lại?

Nếu chị ta không quay lại thì mọi chuyện đã không như thế này...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.