“Cái gì?”
Khi Lục Tâm Noãn nghe thấy điều này, cô ta sững người.
Tô Giác tiếp tục: “Vào buổi trưa ngày hôm kia, cậu biết rằng Tuỳ Nguyện không thể tham gia cuộc thi nên tâm trạng không tốt, đến tối tại sao cậu lại nhờ cậu ấy vẽ báo tường cho cậu?”
Đối mặt với ánh mắt sững sờ kinh ngạc của Lục Tâm Noãn, Tô Giác càng trở nên thờ ơ.
“Tôi đã hỏi những người cùng tham gia vẽ báo tường, họ đều viện cớ bận học và giao hết công việc cho Tùy Nguyện. Tối qua Tùy Nguyện đã vẽ tranh tới khuya mới về.”
Đè chết lạc đà không hẳn là vật nặng mà là cọng rơm.
Chính vì tình trạng bị chèn ép khắp nơi này mà Tuỳ Nguyện mới bỏ trường.
Thậm chí còn nghe nói rằng khi Lục Miên tìm thấy Tuỳ Nguyện vào ngày hôm qua, cô ấy đã bị bao vây bởi một nhóm côn đồ, nếu để muộn hơn, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Lục Tâm Noãn cảm thấy vô cùng ấm ức, mắt liền đỏ hoe.
“Tô Giác, chuyện này tôi không biết, cậu sao có thể nói như vậy về tôi?”
Tô Giác im lặng, dịu dàng không thấy chỉ có thêm vài phần lãnh đạm.
“Mong là vậy.”
Sau khi để lại ba chữ này, cậu ta cất bước và đi về phía tòa nhà dạy học lớp Một.
Lục Tâm Noãn nhìn bóng lưng cậu, siết chặt đồng phục của mình, trong mắt ẩn chứa sự oán hận và không cam lòng.
Khi Tô Giác đến lớp 10A25, cậu đã rất ngạc nhiên trước bầu không khí học tập ồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-toan-nang-lai-bi-pha-ma-giap/1876509/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.