Lục Miên dừng bước, một tay móc ba lô, một tay đút túi quần.
Đồng phục học sinh cô cho Tùy Nguyện mượn rồi, giờ chỉ đang mặc áo thun trắng đơn giản thôi.
Cổ áo bị giặt đến bạc màu, còn có chút mỏng, nhìn qua không đáng giá bao nhiêu.
Nhưng khi được cô diện lên thì lại tạo thành cảm giác thời trang mới.
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phó Mạn: "Ý mẹ là gì?"
Âm thanh lạnh đến tận xương tủy.
Phó Mạn bất thình lình run lên, ánh mắt mở to, khí thế liền giảm đi.
Lại là loại ánh mắt đó!
Cái loại ánh mắt làm người ta sợ đến tận xương cốt!
Lời đến bên miệng cũng bị mắc kẹt trong cổ họng.
Bầu không khí trong phòng khách ảm đạm, im lặng đến nghẹt thở.
Trong trầm mặc, Lục Tâm Noãn thản nhiên đứng dậy, nói một câu: "Chị, mẹ nói hôm nay chủ nhiệm lớp chị gọi điện cho mẹ."
Phó Mạn lập tức tỉnh táo, lại lần nữa lấy lại tinh thần.
"Lục Miên, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc con muốn thế nào? Mẹ đã nói rồi, con có thể vào trường trung học Côn Bằng là nhờ chú con thiên tân vạn khổ nhờ vả phòng giáo dục, vậy nên con mới có cơ hội này, sao con lại trốn học? Luôn phải làm mọi người lo lắng?"
Lục Miên nghiêng đầu sang trái rồi phải, ném cặp sách xuống đất, khoanh hai tay trước ngực.
"Vậy nên?"
Phó Mạn âm thầm nghiến răng.
"Con...nếu con không làm tốt, mẹ cũng không muốn bỏ số tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-toan-nang-lai-bi-pha-ma-giap/1876505/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.