Lục Tâm Noãn nói xong, Phó Mạn nghi ngờ hỏi một câu: “Xin nghỉ gì?”
“Er, con....” Lục Tâm Noãn nhạy cảm, giả vờ tự trách mình, mới nói: “Con nhìn thấy chị rời khỏi trường, chị nói đi tìm một người bạn học trong lớp con.”
“Rời khỏi trường? Tìm người? Tìm người của lớp các con?”
Phó Mạn cao giọng nói: “Chuyện này liên quan gì tới nó?! Một học sinh như nó tìm người nào, nó có bản lĩnh đó sao?!”
Lục Tâm lắc đầu: “Không biết, nhưng chị chắc là có lòng tốt.”
“Lòng tốt? Mẹ thấy nó là có ý đồ thì có! Không lo học, ngược lại lại tích cực với loại chuyện này, may mà mẹ không đi họp phụ huynh cho nó, nếu không mặt của mẹ không biết vứt đi đâu rồi!”
“Mẹ, tình hình cụ thể con cũng không biết. Có lẽ, chị thật sự đã tìm được người....”
Phó Mạn lắc đầu không đồng tình, càng nói càng tức giận: “Giáo viên chủ nhiệm của nó cũng đã gọi điện thoại cho mẹ, còn có thể có chuyện tốt gì. Hôm nay nó về nhà, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với nó!”
Nói xong, bà ta còn liếc nhìn Lục Tri Trai, nhắc nhở: “Tối nay ông phải đứng cùng một chiến tuyến với tôi, chúng ta cần phải dạy cho Lục Miên một bài học. Bản thân nó không lo học thì cũng thôi đi, cũng không thể làm chậm trễ Noãn Noãn. Giáo viên người ta đã nói rồi, năm lớp 12 rất quan trọng, cha mẹ nhất định phải tạo môi trường học tốt nhất cho con cái, tất cả mọi chuyện đều phải nhường chỗ cho kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-toan-nang-lai-bi-pha-ma-giap/1876503/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.