Hai người họ nhìn nhau.
Lục Miên trầm giọng nói: "Cám ơn."
Nghe giọng điệu có hơi buồn phiền.
Tiêu Kỳ Mặc bước đến nhìn cô thì thấy hai tay cô sờ vào túi tỏ vẻ hơi buồn bực, anh mỉm cười và đưa ra một hộp thuốc lá còn nguyên và bật lửa.
"Tìm cái này sao?"
Không thể không nói khả năng quan sát của Tiêu Kỳ Mặc rất lợi hại.
"Tôi đã lâu không hút rồi, chỉ để sẵn trong người khi cần." anh bỗng nhiên mở miệng giải thích.
Lục Miên sau khi sững sờ một chút rồi bình thường trở lại, nhưng cô chỉ nhận lấy bật lửa và không đυ.ng đến thuốc lá, "Đã hứa với người ta là không hút thuốc rồi."
Tiêu Kỳ Mặc vẫn chưa nghe thấm câu nói của cô thì thấy cô mệt mỏi dựa người vào tường, ngón tay xinh xắn bật bật lửa lên và kề sát gần mặt, nhìn thẫn thờ vào ngọn lửa.
Cô đang ngửi hơi ga từ chiếc bật lửa tỏa ra.
Thỉnh thoảng lại đưa ngón tay lên bóp ngọn lửa, tỏ vẻ xa cách bất cần đời.
Cô không chỉ chơi với ngọn lửa.
Tiêu Kỳ Mặc khẽ nuốt nước bọt, và cho cô lời nhắc nhở thiện chí: "Trong hơi ga của bật lửa có butan, không tốt cho sức khỏe."
"Đúng là không tốt." Lục Miên mỉm cười, "Nhưng có thể làm tê liệt thần kinh, giúp bình tĩnh."
Tiêu Kỳ Mặc đã nhận thấy sự phức tạp từ trong giọng điệu của cô, "Em quen với cô bé đó sao?"
Thật ra, anh muốn hỏi về câu chuyện của cô hơn.
Lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-toan-nang-lai-bi-pha-ma-giap/1876501/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.