Trên lầu vọng xuống tiếng đóng cửa của Lục Miên, ba người dưới phòng khách lúc sau mới thu ánh mắt lại.
Phó Mạn vừa buồn bực vừa uất ức ngồi xuống ghế sô pha.
"Chắc chắn là con bé đã hiểu lầm tôi..."
Bà ta quay qua nhìn Lục Tri Trai với vẻ oán trách, liền đổi chủ đề.
"Việc này đều tại ông cả!"
Lục Tri Trai liếc mắt qua.
"Sao lúc nãy bà không nói? Lúc Lục Miên vừa được cứu về, bà nói là bận công việc không về được thì cũng đành. Bây giờ đã về rồi, cũng không đi tham gia lễ chào mừng của con, còn để con bé nghe thấy thì con bé sẽ nghĩ thế nào?"
"Đừng khi không kiếm chuyện, con bé nói rồi, không cần phụ huynh đi."
Phó Mạn tức giận nói câu "khi không kiếm chuyện", nhưng thấy hơi quá lời nên tập trung vào điểm chính mà nói.
"Ông nói thì dễ dàng quá! Ông quanh năm suốt tháng cứ ở bên ngoài, tiền thì không kiếm được bao nhiêu, chỉ biết nói thì giỏi. Việc lớn việc nhỏ trong nhà, qua lại giữa bà con họ hàng, nuôi dạy con cái, ông thử nói xem, ông có từng lo được việc nào không?"
"Bây giờ Lục Miên đã quay về, ông có biết tôi đối mặt với nó có áp lực lớn thế nào không? Ông cũng hay thật, về nhà một chuyến cũng không nói ra được lời công bằng nào, còn giành tham gia lễ động viên của Noãn Noãn, Noãn Noãn là do ông bồi dưỡng ra sao, ông dựa vào cái gì mà cướp công lao của tôi?!"
"Đủ rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-toan-nang-lai-bi-pha-ma-giap/1876492/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.