Từ Dung Duyệt nhìn thấy cánh cửa trước mắt mình từ từ đóng lại, cô ấy muốn đưa tay đẩy ra, trong khoảnh khắc lại cảm thấy bất lực.
Vốn chỉ nhất thời xúc động, đi theo hai người bọn họ, nhìn xem có cơ hội hỏi Madam Mã chuyện của Lạc Khê một chút không, nào ngờ, lại nghe thấy tin tức khiến người ta không muốn tin?
Đừng nói Từ Dung Duyệt là người của Tổ Pháp chứng, không được Madam Lương báo cho biết thì không được tự tiện tham gia điều tra vụ án, lùi bước, cô ấy phải lấy thân phận gì để đi vào đó?
Bạn của Madam Lương, hay là đối tượng từng có tình một đêm với nạn nhân trong vụ án bắt cóc này?
Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, nhưng hiện cho dù cô nhếch miệng thế nào cũng cười không nỗi; rõ ràng là một đêm quan hệ phóng túng, cô ấy lại cố tình không thể quên được, mấy ngày qua ngày nào cũng nhung nhớ, trong đầu cứ hiện lên buổi tối phong tình đẹp đẽ đó, cùng với gương mặt xinh đẹp của người con gái ấy, ở trên giường cắn môi đơn thuần vô hạn, lại nhiệt tình như lửa...
Như lửa? Tâm trạng Từ Dung Duyệt vào lúc này phải dùng từ băng thì thích hợp hơn.
Từ Dung Duyệt xụ mặt xuống, trở mình dựa lên vách tường lạnh tanh bên ngoài phòng họp của Tổ Trọng Án, cả người lạnh lẽo.
Chỉ gặp mặt một lần, chỉ trải qua một đêm với nhau mà thôi, tại sao mình lại nhớ em ấy? Tại sao nghe thấy em ấy có thể đã bị bắt, lòng lại đau như vậy?
Không, không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ty-quyet-dau/1361913/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.