Chàng cao giọng gọi :
- Các vị thúc thúc ? Độc Cô Thanh Tùng ở đây. Tiểu điệt xin thỉnh an các vị!
Huyết Bút Tú Tài nắm cánh tay chàng :
- À ? Tiểu Tử ? Khá lắm rồi đó ! Ngươi siêu quần xuất chúng như vậy, đáng mừng cho ngươi ?
Lão day qua Thần Phủ Khai Sơn, điểm một câu :
- Lão Cao ? Từ nay chiếc búa và cán bút của bọn ta trở thành vật vô dụng rồi!
Thần Phủ Khai Sơn bật cười ha hả :
- Lão Khưu còn nhắc đến búa và bút làm gì chứ ? Lão quên rằng từ lâu thiên hạ đã dùng búa của ta để bổ củi, dùng bút của lão gánh củi sao ? Võ lâm lục kỳ ngày nào hiển hách biết bao, giờ chỉ còn hai ta. Còn hai ta nhưng không một điểm kỳ nào.
Huyết Bút Tú Tài reo lên :
- Phải ! Phải ! Bọn ta đã thành phế vật từ lâu ? Võ lâm đã xoá tên bọn ta trong lịch sử rồi !
Thần Phủ Khai Sơn gật đầu :
- Phải đấy !
Cả hai, một thốt một đáp, nói to, cười lớn, xem thì vui vẻ vô cùng, song lòng họ đang quặn niềm chua xót.
Độc Cô Thanh Tùng nhận rõ điều đó, vội khuyên :
- Khưu thúc thúc ! Cao thúc thúc ! Ngu điệt thấy không có gì đáng cho nhị vị phải cảm khái quá độ như vậy ! Dù cho lão thủ lãnh của giới ma đầu đã đền tội ác, song trên đời này còn biết bao nhiêu nỗi bất công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tuyet-ma-vuong/2086650/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.