Chàng cười đến chảy nước mắt, nước mắt có pha màu đỏ hồng, tiếng cười của chàng đập vào tai mọi người, chan chát, nhức cả óc.
Công Chúa và Địa Tướng lặng người ca hai bị tiếng cười của chàng gây xúc động phần nào.
Cười một lúc, cơn bảo lòng lắng dịu, chàng lau lệ, ngồi trên lưng ngựa, chàng cúi gập người mấy lượt hướng về Công Chúa và Địa Tướn trầm giọng thốt :
- Độc Cô Thanh Tùng nay đã làm nên tội, không dám để liên lụy đến ân sư và bá mẫu, phải mất thanh danh trên giang hồ, vậy mấy lạy này gọi là tội vĩnh viễn cáo biệt ân sư và bá mẫu, tôi thề nguyện từ nay sẽ không bao giời sử dụng Thiên Oai Chưởng và Địa Tướng Thần Phong Chưởng nửa ! Xin ân sư và bá mẫu ghi nhận điều đó !
Chàng dừng lại một giây, vẻ điêu linh lạc lỏng của ngày nào Bạch Mã Trang hiện trở lại trên gương mặt chàng đau buồn cho số kiếp, đơn côi rồi cũng đơn côi, bao nhiêu tình cảm tạo tựu trong mấy ngày qua, sưởi ấm cõi lòng những tình cảm đó bỗng dưng lại tan biến như mấy khói.
Tại sao ?
Tại vì chàng muốn bao thù cha, muốn cứu mẹ, muốn giải nạn cho các vị thúc bá của chàng ? Tại vì chàng đã khơi dòng máu của kẻ thù, để bảo vệ dòng máu của chàng !
Trời ! kẻ thù đã sát hại phụ thân chàng, chàng giết kẻ thù là một cái tội sao ?
Chàng báo hiếu là một cái tội sao ?
Không ! Chẳng bao giời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tuyet-ma-vuong/2086643/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.