Chương trước
Chương sau
Dưới chân núi Tuyết Phong, vó ngựa nện rập rần. Độc Cô Thanh Tùng cỡi Long Mã đến nơi, y theo hẹn ước với Vạn Cực Đế Quân.

Không hấp tấp, không vội vàng, ung dung như người dạo núi, chàng lỏng buông cương ngựa, thong thả tiến sâu vào.

Tuy nhiên, thần sắc của chàng có phần nào nghiêm trọng. Chàng kín đáo đảo mắt nhìn tả, nhìn hữu, cố tìm xem có gì khả nghi không. Đi đã lâu, chàng vẫn không thấy một bóng người, cảnh vật bốn bề hoàn toàn chìm trong hoang vắng. Có lẽ nơi này suốt tháng quanh năm không người lui tới, đến thú rừng cũng không nghe tiếng động, chứ đừng nói là thấy một con vật nào vãng lai.

Chàng cứ đi, đi một lúc lâu, bất giác chàng giật mình, trông ra trước mắt, chàng tưởng mình lầm lẫn, nhưng rõ rệt lắm rồi, trên một tảng đá ven đường, Lam Y Lão Tổ đang ngồi hướng mắt nhìn về phía chàng.

Lão tổ đến đây đã lâu? Lão tổ đến để chờ đón chàng?

Chàng giục ngựa nhanh tới, khi còn độ ba trượng, chàng nhảy xuống đất, vòng tay cung kính chào:

- Độc Cô Thanh Tùng xin bái kiến sư tổ !

Lam Y Lão Tổ nhìn chàng với ánh mắt nghiêm nghị vô cùng, một lúc lâu, lão từ từ hỏi:

- Tiểu tử, ta ngồi đây chờ ngươi hơn nửa ngày rồi, ngươi biết để làm gì chăng?

Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu :

- Tiểu sanh làm sao biết được ý tứ của sư tổ?

Lam Y Lão Tổ tiếp nối :

- Ta chờ đón tại đây để mách cho ngươi một tin quan trọng.. Độc Cô Thanh Tùng kinh dị :

- Tin gì thế hở sư tổ?

Lam Y Lão Tổ trầm giọng :

- Đến ước hội với Vạn Cực Đế Quân lần này tại Huyết Ảnh Cung, chẳng những chỉ một người mà thôi. Ngoài sự có mặt của đông đủ quần hùng võ lâm, còn có hai Thế Ngoại Lão Nhân, dĩ nhiên tất cả đều theo về cánh của lão ác ma. Trước một lực lượng hùng hậu như vậy, ngươi có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?

Độc Cô Thanh Tùng suy nghĩ một chút :

- Đa tạ sư tổ có lòng lo lắng cho tiểu sanh, song đã có can đảm đến đây rồi, tiểu sanh còn sợ gì ai? Dù cho toàn thể võ lâm hiện diện, kể cả Tam Lão Thế Ngoại, hay bất cứ một nhân vật nào, tiểu sanh cũng thừa hào khí đối phó. Sư tổ khỏi phải nhọc lòng giúp sức. Vả lại, quần hùng muốn đối lập với Huyết Ảnh Tử, mặc dù Huyết Ảnh Tử chưa hề khiêu chiến với họ, thì lão tổ giúp tiểu sanh e không khỏi chuốc lấy lụy phiền.

Lam Y Lão Tổ gật đầu :

- Ta biết lắm, vì ta có hảo ý với ngươi, nên tìm đến đây mách ngươi tình hình như vậy, để cho ngươi đề phòng.

Độc Cô Thanh Tùng cảm động:

- Tình của sư tổ, Thanh Tùng này xin ghi nhớ muôn đời.

Lam Y Lão Tổ thở dài mấy tiếng, đoạn phi thân đi.

Độc Cô Thanh Tùng nhìn theo bóng lão tổ đến lúc khuất dạng. Chàng theo con đường trước mặt đi tới. Chàng đi không bao lâu, đến một gò cao, trên gò, có bóng ba người đang day mặt về hướng chàng.

Tuy còn cách xa, chàng vẫn nhận ra ba bóng người đó không ai khác hơn là Công Chúa và hai nàng Thu và Lan, chàng giục ngựa lướt nhanh đến nơi.

Công Chúa vẫy tay :

- Hài tư û! Ngươi không cần xuống ngựa. Ta chờ ngươi ở đây, chỉ để nói một lời thôi !

Độc Cô Thanh Tùng vâng lời, cứ ngồi nguyên trên lưng ngựa, chỉnh sắc mặt trang nghiêm thốt:

- Bá mẫu có lời chi dạy bảo, xin cứ nói, Độc Cô Thanh Tùng dù thấy chết trước mắt cũng không từ nan.

Công Chúa lắc đầu :

- Không, ta chẳng có chuyện gì bắt buộc ngươi đâu. Bất quá, ta chỉ nhắc lại việc nghị bàn với ngươi hôm trước đó.

Độc Cô Thanh Tùng gật đầu:

- Bá mẫu không nên bận tâm, ngu điệt xin hứa là sau khi mọi việc trang trải xong xuôi rồi, ngu điệt sẽ tán giải môn công để tạ trời tạ đất.

Công Chúa ra vẻ hài lòng :

- Tại phía trước đây có nhị vị Thế Ngoại Lão Nhân cầm đầu thiên hạ võ lâm, hướng xuất hơn ba trăm danh thủ chờ đón ngươi. Tất cả đều muốn hạ sát ngươi đấy.

Ngươi định đối phó với họ như thế nào?

Độc Cô Thanh Tùng điểm một nụ cười:

- Thì ngu điệt cố gắng giải thích, nếu không ai nghe cho, thì tùy họ muốn làm gì cũng được, ngu điệt quyết không hề phản kháng.

Công Chúa giật mình.

Nàng Lan buột miệng thốt :

- Thanh Tùng ca ! Mình xa nhau chưa bao lâu, tôi không ngờ Thanh Tùng ca lại chóng đổi tính thế !

Độc Cô Thanh Tùng cười nhẹ:

- Thật vậy sao? Tôi đổi tính như thế nào?

Nàng Lan rùn vai :

- Tôi tưởng chừng như hôm nay tôi gặp một người hoàn toàn xa lạ. Thanh Tùng ca hiểu chứ? Thanh Tùng ca khác hẳn ngày nào.. Nàng nhấn mạnh:

- Hiện tại không còn một điểm kiêu hùng, đáng mặt làm trai như lúc tại mặt Hồ Hồng Trạch.

Nàng Thu tiếp lời :

- Thanh Tùng ca cao hứng đến độ để mặc người xử trí thế nào cũng chịu à?

Thôi tùy vậy ! Chứ Thanh Tùng ca có lẽ nào không hiểu là thiên hạ võ lâm chẳng bao giờ lượng xét cho đâu. Có điều xin Thanh Tùng ca ghi nhớ là tôi cùng chị Lan luôn luôn chờ đợi tại Đế Cung đấy, nếu mọi việc thanh thoa? rồi, Thanh Tùng ca cũng nên đến đấy một chuyến nhe ù!

Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu :

- Đa tạ hai hiền muội có lòng hoài vọng, song tôi nghĩ là tôi không còn có dịp đến Đế Cung.

Công Chúa lộ vẻ ưu tư rõ rệt.

Nàng Lan và nàng Thu cùng trố mắt, nhìn sững chàng, cao giọng hỏi :

- Tại sao lại không còn dịp nữa, hở Thanh Tùng ca?

Chàng điềm nhiên đáp :

- Dịp dù có, nhưng không thể chụp dịp được, có khác nào như không còn dịp? Hai hiền muội há không hiểu? Huyết Ảnh Tử là cừu địch của Sư Tổ Đại Đế Thần Phong, là cừu địch của toàn thể võ lâm sao? Không, hai hiền muội ạ, tôi chẳng nên bao giờ đến đó nữa, trừ khi tôi tán công rồi mà tôi không chết, chừng đó dù hai hiền muội không mời, tôi cũng phải đến như thường.

Hai nàng không hẹn mà đồng mắt ươn ướt lệ sầu, song trước mặt Công Chúa, hai nàng không dám để lệ trào tuôn.

Bỗng hai nàng quay nhanh người lại, nhìn về phía sau. Độc Cô Thanh Tùng cũng kịp thời trông thấy điều họ phát giác, chàng " ạ " lên một tiếng.

Công Chúa thấy lạ, cũng quay mặt lại nhìn, mặt bà biến sắc.

Một đoàn người, phỏng đoán có hơn hai trăm mạng, kéo tới như nước bể tràn bờ. Vì còn cách xa lắm, bà khó có thể nhận diện được ai, nên chưa biết họ kéo nhau đi đâu đông như vậy.

Tuy nhiên, Công Chúa đã có ý nghi ngờ. Bà lắc đầu gọi Độc Cô Thanh Tùng :

- Sư điệt ! Chắc là chúng rồi đó! Chúng đã phát hiện ra sư điệt, không đợi sư điệt đến nơi, chạy đón đầu liền, đủ biết chúng căm phẫn như thế nào?

Độc Cô Thanh Tùng suy nghĩ một chút, đoạn thốt:

- Ngu điệt không có ý định đối đầu với họ, tốt hơn hết là tránh trước cho xong !

Chàng toan lên lưng ngựa, nhưng còn đâu kịp nữa !

Đoàn người đó, gồm toàn những danh thủ võ lâm, thuật khinh công của họ dù không bằng Độc Cô Thanh Tùng, song cũng đều vào hạng thượng thừa cả, nên chỉ trong thoáng mắt là tất cả đã đến nơi.

Họ cùng kêu to :

- Huyết Ảnh Tư û! Huyết Ảnh Tư û!

Độc Cô Thanh Tùng đành phải đứng lại.

Nàng Lan và nàng Thu khẩn trương ra mặt, cả hai hấp tấp thốt:

- Thanh Tùng ca ! Bọn chúng vì Thanh Tùng ca mà đến đo ù! Đáng ghét nhất là hai lão Bất Tử Hoa Sơn và Thái Sơn !

Quần hùng đến quá gần. Trong số đó, có kẻ gào lên:

- Huyết Ảnh Tử giết người ! Huyết Ảnh Tử giết người !

Tiếp theo đó, có tiếng rú thê thảm vang lên. Quần hùng nhốn nháo hẳn lên.

Riêng Độc Cô Thanh Tùng, lúc đó còn đứng chung với Công Chúa và hai nàng Lan và Thu, nghe tiếng gào, tiếng rú, vô cùng kinh ngạc, tự hỏi :

" Mình ở đây, sao họ lại kêu lên như thế? Ai giết họ mà họ gán cho ta? " Công Chúa nghe tiếng gào, tiếng rú, biến sắc mặt. Bà vội nắm tay hai nàng Lan và Thu, bảo nhanh :

- Chạy ! Chắc chắn có gì rồi !

Cả ba cấp tốc nhảy lùi lại hơn mười trượng. Lùi lại xong, Công Chúa nhìn trừng vào Độc Cô Thanh Tùng còn đứng nguyên tại chỗ. Bà muốn trông tận mắt xem chàng sẽ làm gì trước biển người đang ầm ầm cuộn tới.

Không thể làm sao hơn, Độc Cô Thanh Tùng đành bước tới, đón đầu quần hào.

Càng đến gần, chàng càng nghe tiếng gào, tiếng rú nhiều hơn. Chàng hết sức lấy làm lạ, lại nghĩ :

" Kỳ thật! Mình ở đây, tại sao họ cứ la hét, cứ rú lên như thế mãi? Hay có một Huyết Ảnh Nhân nào khác nữa chăng? " Bỗng, chàng nghi ngờ, thầm nghĩ :

" Không lý chỉ trong vòng mười hôm ngắn ngủi, Vạn Cực Đế Quân lại có thể hoá thân thành Huyết Ảnh? " Chàng kẹp mạnh đôi gối vào hông Long Mã. Long Mã hý lên một tiếng vang rền, vọt bổng lên không, tà tà lướt gió bay tới.

Chàng chỉ còn cách quần hào độ mấy mươi trượng, một khoảng cách chỉ cần một cái nhảy của con ngựa là đôi bên đối diện san sát với nhau.

Có kẻ đã trông thấy chàng, vội kêu to lên:

- Huyết Ảnh Tử chạy sang phía này rồi ! Anh em ơi ! Mau thoát đi kẻo mất mạng!

Tự nhiên, những người đứng gần chàng nhất, rẽ sang hai bên, phóng chân chạy thụt mạng.

Độc Cô Thanh Tùng lại thúc ngựa một phát chân nữa, con Long Mã đến nơi liền.

Ngồi trên lưng ngựa, chàng dõng dạc hét to :

- Các vị bình tĩnh nghe tại hạ nói đây ! Độc Cô Thanh Tùng này không hề có ý đối lập với thiên hạ võ lâm, tại sao các vị vừa trông thấy tôi lại bỏ chạy đi?

Mặc chàng kêu gọi, chẳng có ma nào nghe chàng. Kẻ nào đã chạy, cứ chạy luôn, kẻ nào chưa chạy thì bắt đầu chạy.

Trong khoảnh khắc, đoàn người ồ ạt đó rã tan ra tứ phía.

Độc Cô Thanh Tùng hết sức nghi hoặc, nhưng thời gian cấp bách, chàng không thể đứng lặng một chỗ suy ngẫm về tình hình, nên giục ngựa chạy tới, định xâm nhập vào Huyết Ảnh Cung.

Ngựa vừa cất vó, chàng nghe nàng Lan gọi thất thanh phía sau lưng :

- Thanh Tùng ca ! Trở lại ! Trở lại mau !

Chàng giật mình quay lại thấy nàng hơ hãi vận dụng toàn tốc lực chạy như bay đến chàng.

Độc Cô Thanh Tùng hỏi gấp :

- Việc gì thế, Lan muội?

Nàng Lan hấp tấp đáp :

- Huyết Ảnh Tư û! Huyết Ảnh Tử ! Đúng là hắn ! Hắn giết người như điên, thây nằm như rạ, máu đọng thành ao.. Độc Cô Thanh Tùng kêu lên chận lại:

- Trời ! Còn Huyết Ảnh Tử nào nữa thế?

Nàng Lan giục :

- Đi nhanh, Thanh Tùng ca ! Huyết Ảnh Tử nào cũng thế, chỉ biết thật sự như vậy thôi! Sư phụ và nhị vị Thế Ngoại Lão Nhân đang hỗn chiến với hắn!

Độc Cô Thanh Tùng không chậm trễ, vội kéo nàng Lan lên lưng ngựa, ngồi phía sau mình, đoạn hét lớn :

- Đi ! Tuyết ca ! Nhanh lên !

Long Mã hý lên một tiếng dài, chạy đi như cuốn.

Nàng Lan ngồi chung ngựa với Độc Cô Thanh Tùng, tuy lo cho sự việc tại cục trường, song lòng nghe khoan khoái lạ. Rất tiếc là thời gian ngồi chung với nhau như thế không được dài lâu, bởi con Long Mã có sức phi nhanh chỉ trong thoáng mắt là tới nơi rồi.

Còn Độc Cô Thanh Tùng, chàng có lòng dạ nào nghĩ đến người đẹp bên mình, chàng không hề biết được là nàng đang khoan khoái với phút ngắn ngủi bên nhau, chàng thì chú trọn tâm tư vào vấn đề có một Huyết Ảnh Tử thứ hai xuất hiện, còn nàng thì lợi dụng dịp hy hữu này để tận hưởng cái hơi hướm của nhau, cho nên ngồi trên mình ngựa, mà hai người không đồng một cảm nghĩ.

Chàng lo lắng ra mặt, ngựa cứ chạy, chàng cứ lo, chàng nhìn ra trước mắt, hỏi nàng Lan:

- Lan muội ạ, chính Lan muội trông thấy Huyết Ảnh Tử tận mắt chứ? Hắn có hình dáng ra sao?

Nàng Lan đáp :

- Thấy thế nào được hình dáng của hắn? Hắn là một cái bóng, một cái bóng máu, mà cái bóng thì có hình dáng gì? Vả lại, hắn xê dịch rất nhanh, không khác nào một bóng ma, dù nhãn lực có tinh tế đến đâu cũng không tài nào nhận định nổi.. Độc Cô Thanh Tùng trở lại niềm hoài nghi Vạn Cực Đế Quân đã luyện thành Huyết Ảnh Nhân, mặc dù chàng không tin là trong thời gian mười hôm lão ấy không thể nào thành công như vậy được, dù có một lẽ nhiệm mầu nào giúp sức.

Nhưng, ngoài Vạn Cực Đế Quân ra, còn ai khác chuyên luyện Hoá Huyết Công đâu? Bất quá, Vạn Cực Thiên Tôn cùng vài nhân vật khác được lão truyền cho bí quyết, nhưng những người này còn kém lão ấy rất xa, còn lâu lắm họ mới luyện đến.

Ngoài Độc Cô Thanh Tùng, còn có một Huyết Ảnh Tử khác nữa?

Vậy Huyết Ảnh Tử thứ hai này là ai?

Độc Cô Thanh Tùng hết sức thắc mắc, chàng lại hỏi nàng Lan:

- Lan muội có thấy người trong Huyết Ảnh Cung không?

Nàng Lan gật đầu :

- Co ù! Bọn chúng đang bao quanh cục trường, sẵn sàng tham gia trận chiến nếu Huyết Ảnh Tử gọi đến chúng. Tôi lo ngại dù sư phụ và hai vị lão nhân có thắng được Huyết Ảnh Tử, cũng khó thoát khỏi vòng vây của chúng.

Độc Cô Thanh Tùng lại hỏi :

- Lan muội có thấy Vạn Cực Đế Quân không?

Nàng Lan gật đầu :

- Có. Lão ấy có mặt trong số người bao vây bên ngoài. Huyết Ảnh Tử đang chiến đấu với Công Chúa và hai vị Thế Ngoại Lão Nhân.

Còn Vạn Cực Đế Quân thì đứng bên ngoài tham chiến, như vậy là không phải lão hoá thành Huyết Ảnh Tử rồi.

Nếu không phải, thì ai?

Song, dù Huyết Ảnh Tử là ai đi nữa, hắn đã xuất hiện là một sự kiện vô cùng trọng đại cho chàng. Dĩ nhiên, chàng có bổn phận phải diệt trừ Huyết Ảnh Tử trước tiên để thanh minh với quần hào là dù chàng luyện thành Huyết Ảnh Nhân, chàng không đi ngược với công đạo như toàn thể đang lên án chàng, sau cùng thì vì sự tồn vong của thiên hạ võ lâm, kiếp vận giang hồ chàng phải diệt trừ một mối đại hoạ.

Nhất định phải giết cho kỳ được Huyết Ảnh Tử thứ hai đó. Gương mặt chàng bừng lên sát khí, đôi gối chàng thúc mạnh vào hông ngựa.

Long Mã chạy nhanh như thế mà chàng còn cho là chậm.

Trong khoảnh khắc sau, chàng đã trông thấy xa xa, hai vị Thế Ngoại Lão Nhân, mỗi người một thanh báu kiếm, đang nỗ lực cùng với Công Chúa liên thủ từ ba mặt tấn công vào một bóng đỏ tại trung tâm. Công Chúa vận dụng Thần Phong Chưởng với toàn lực tu vi, quyết hạ bóng đỏ đó.

Huyết Ảnh Tử ! Sự thật hiện ra trước mắt chàng, đúng là có một Huyết Ảnh Tử thứ hai!

Chàng đột nhiên gọi nàng Lan :

- Lan muội! Giữ hộ con ngựa này nhé, tôi phải đến đấy lập tức!

Chàng không đợi nàng Lan nói gì, cứ ngồi nguyên trên mình ngựa, nhún chân xuống bàn đạp lấy đà, nhảy vút lên không, cái nhảy đó đưa chàng lên cao hơn hai mươi trượng.

Nàng Lan mục kích thuật khinh công của chàng, bất giác khen thầm:

- Võ công luyện đến trình độ đó, quả thật là tột cùng rồi. Không thể tưởng tượng một thiếu niên như chàng lại thành tựu như thế nổi!

Độc Cô Thanh Tùng nhảy vút lên cao, khi tà tà rơi xuống.

Chàng vận khởi Hoá Huyết Công, biến thân hình dần dần mờ, lúc đáp xuống mặt đất thì chàng hoàn toàn biến thành Huyết Ảnh Nhân.

Thành Huyết Ảnh Tử rồi, dĩ nhiên chàng xê dịch nhanh chóng vô tưởng, sự xê dịch êm nhẹ như bóng ma, không gây một tiếng động nào, dù là một tiếng gió rít khẽ. Chàng xê dịch thẳng đến Huyết Ảnh Tử tại cục trường.

Nơi hai vị Thế Ngoại Lão Nhân và Công Chúa bao vây Huyết Ảnh Tử là một lòng chảo, bốn bề là vách núi, gần như một cái cốc, nhưng lộ thiên. Nơi đó, có hơn một trăm thây người nằm la liệt trong máu.

Nạn nhân gồm những danh thủ trong chính phái.

Nhìn các xác chết, Độc Cô Thanh Tùng khích động vô cùng. Chàng vận hết tốc lực chạy bay đến nơi.

Chàng không nói năng gì hết, nhắm Huyết Ảnh Tử tại trung tâm, lao mình vào.

Dù đang chiến đấu với ba tay thượng đẳng giang hồ, Huyết Ảnh Tử không hề nao núng khi thấy Huyết Ảnh Tử khác tham gia cuộc chiến, hắn ngang nhiên một chống bốn, đúng hơn lúc đó hai vị Thế Ngoại Lão Nhân và Công Chúa chỉ đánh cầm chừng, nhường hẳn cục diện cho Độc Cô Thanh Tùng. Bất quá họ hờm hờm bên ngoài, phòng Huyết Ảnh Tử thoát đi, hoặc bọn Huyết Ảnh Cung ồ ạt xông vào bất ngờ.

Thành thử, cuộc chiến xoay chiều đối lập hai Huyết Ảnh Tử với nhau.

Tại cục trường, hai bóng máu quay quần, xoắn tít, rã ra quấn vào, nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, kỳ phùng địch thủ, tương ngộ tương tài, đồng cân đồng sức với nhau. Hai bóng máu cùng tận dụng sở năng, cố chiếm ưu thế.

Trong gió lốc của cuộc chiến, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, đứng bên ngoài xa mà hai vị lão nhân và Công Chúa vẫn không sao ngửi nổi. May là họ có công lực thâm hậu, chịu đựng mọi ảnh hưởng bên ngoài, nếu không thì họ tất phải nôn mửa ngay.

Mấy phút trôi qua, hai bóng máu vẫn giữ thế quân bình.

Bỗng một trong hai Huyết Ảnh Tử hú vọng lên một tiếng dài. Lập tức, bọn người trong Huyết Ảnh Cung, có cả bọn Vạn Cực Đế Quân cùng bày kiếm trận.

Kiếm khí từ bốn phía bốc lên, tạo thành một bức tường dày hơn hai trượng, bao bọc chung quanh, bức tường đó dần dần thu hẹp lại.

Độc Cô Thanh Tùng thất sắc, gấp giọng gọi to :

- Nhị vị tiền bối Thế Ngoại Lão Nhân và Bá mẫu, vào cuộc ngay đi !

Hai vị Thế Ngoại Lão Nhân và Công Chúa mục kích rõ rệt ngoài Độc Cô Thanh Tùng còn có một Huyết Ảnh Tử khác nữa, mà chính Huyết Ảnh Tử này sát hại sanh mạng người một cách tàn nhẫn, cả ba đã hiểu trắng đen như thế nào rồi, họ không còn ác cảm với Độc Cô Thanh Tùng mới luyện được Huyết Ảnh, để chống đối lại với Huyết Ảnh Tử, nếu không thì cái kiếp vận hãi hùng của võ lâm trăm năm về trước lại tái diễn, có lẽ khốc liệt hơn nhiều, qua bao thời gian ôm hận của kẻ gây tai gieo họa.

Họ ý thức được tầm quan trọng của cuộc chiến hôm nay, họ cùng một loạt hét lên một tiếng lớn, xông vào.

Nhưng, sự tham gia của họ, bất quá chỉ để tạo thinh thế cho Độc Cô Thanh Tùng, chứ sự thực thì họ còn phân biệt được bóng máu nào của chàng, bóng nào của địch? Họ chỉ quanh quẩn ở vòng ngoài, phòng ngừa bọn Huyết Ảnh Cung xáp lại gần, cũng như sẵn sàng ngăn chận một bóng máu thoát đi. Họ biết rõ, nếu có một bóng máu thoát đi, tức nhiên bóng đó là thù địch, chứ nếu là Độc Cô Thanh Tùng, chàng thoát đi thì chàng phải gọi cả ba cùng đi. Họ không sợ lầm, hờm hờm bên ngoài.

Đột nhiên, Độc Cô Thanh Tùng nhảy lùi lại mấy bước hiện rõ lại nguyên hình, rồi chàng vận khởi Đại Đế Thần Phong Chưởng, nhắm Huyết Ảnh Tử đánh ra, đồng thời chàng cũng phóng mình theo.

Hai vị Thế Ngoại Lão Nhân lập tức vũ lộng kiếm báu tiếp công, Công Chúa cũng không chịu kém, tung Thần Phong Chưởng trợ lực.

Bốn người, vừa kiếm báu, vừa Thần Phong Chưởng, cùng một lúc tấn công Huyết Ảnh Tử. Kiếm báu là vật khắc kỵ của Huyết Ảnh Nhân, Thần Phong Chưởng cũng là khắc chế hữu hiệu Hoá Huyết Công, lại được thi triển đồng thời gian bởi những tay kiệt liệt trong võ lâm, dĩ nhiên áp lực mãnh liệt vô tưởng.

Trong bốn người, dù sao thì hai vị Thế Ngoại Lão Nhân và Công Chúa cũng còn e dè đôi chút, không dám liều lĩnh xáp lại gần, do đó thế công của họ kém phần sắc bén, chỉ có Độc Cô Thanh Tùng lãnh hội được Hoá Huyết Công đến mức siêu thần nhập hoá, chàng không sợ Huyết Ảnh Nhân, nên mạnh dạnh xông vào, vả lại chàng thuộc thuần dương, Thần Phong Chưởng của chàng mãnh liệt hơn của Công Chúa nhiều, thế công của chàng so với đồng đội, hết sức lợi hại.

Cục diện qua loạt tấn công sau cùng của phe Độc Cô Thanh Tùng, hoàn toàn thay đổi, chuyển dần đến cam go, khốc liệt hơn lúc đầu.

Huyết Ảnh Tử rú lên một tiếng vọng dài thê thảm, tiếng rú làm cho người nghe rợn óc rùng mình.

Tiếp theo tiếng rú, hắn xoay nhanh người một vòng, nương theo cái chớp của bóng máu, nhảy vọt ra ngoài vòng chiến, tránh một loạt thế công.

Độc Cô Thanh Tùng khi nào bỏ lỡ dịp tốt, vừa chuẩn bị xuất chiêu vừa nhìn sang chỗ nàng Lan và nàng Thu đứng, cao giọng gọi :

- Lan muội và Thu muội chưa vào, còn đợi chừng nào?

Nàng Lan va nàng Thu dợm xuất thủ, song còn gờm gờm, bây giờ lại nghe Độc Cô Thanh Tùng giục, cả hai chấn động tinh thần, nàng Lan xuống ngựa chạy bay tới, hiệp bọn với bốn người.

Chạy đi, lẽ dĩ nhiên là Huyết Ảnh Tử phải chọn chỗ yếu hơn hết của địch, hắn nghĩ không gì bằng thoát đi ra lối có hai thiếu nữ, bởi dù sao thì hai nàng cũng không có công lực ngang với bốn địch thủ kia. Hắn lách mình tránh nàng Lan đang lao tới, hắn phóng người ngay vào nàng Thu.

Nàng Thu quát to :

- Ngươi định tìm cái chết à?

Liền theo đó, nàng tung một chưởng kình, chận đầu hắn.

Dù biết đó là một chiêu độc thuộc Thần Phong Chưởng, Huyết Ảnh Tử khinh thường, bởi Thần Phong Chưởng lợi hại khi nào kẻ sử dụng nó thuộc thuần dương, và phải có công lực tu vi thâm hậu.

Nàng Thu là nữ nhân, lại còn non tuổi, thì có gì đáng sợ?

Nhưng, hắn tính lầm. Tuy ít tuổi, nàng Thu dày công luyện tập, nội lực của nàng đành rằng không sánh bằng Độc Cô Thanh Tùng, song lợi hại vô cùng.

Chỉ vì Huyết Ảnh Tử khinh địch, nên khi hắn quay lưng chạy đi, không cần phòng bị Thần Phong Chưởng của nàng bay tới, đập trúng người hắn dễ dàng, hắn lại rú lên một tiếng nữa, từ nơi người hắn, bắn ra mấy tia máu đỏ.

Độc Cô Thanh Tùng thấy thế, hét lên:

- Hắn bị thương rồi ! Tiếp tục tấn công luôn, đừng chậm trễ !

Sáu người lại bao vây Huyết Ảnh Tử. Rồi thì, bóng kiếm, bóng chưởng hiện ra, lợp không gian, tất cả đều chiếu xuống đầu Huyết Ảnh Tử.

Một tiếng rú kế tiếp vang lên, Huyết Ảnh Tử vọt mình đi, máu rơi dài theo hắn, suốt một khoảng đường hơn hai mươi trượng.

Độc Cô Thanh Tùng cấp tốc tung mình lên không, sà ngang người, bay theo hắn.

Chàng vận khởi thuật Quỷ Ảnh Vô Hình lướt đi, đuổi theo hắn sát gót.

Huyết Ảnh Tử nương gió bay trước. Độc Cô Thanh Tùng thi triển thuật Quỷ Ảnh Vô Hình bay theo, chàng cố vận dụng hết tốc lực nhưng vẫn không qua mặt hắn nổi. Nhưng, chàng đâu thể bỏ qua, nhất định phải bám sát theo hắn, hắn đi đến phương trời nào chàng cũng phải theo, mất dịp này cầm như không còn hy vọng gì gặp lại hắn, mà hắn còn sống thì nhất định giang hồ từ đây mang tang tóc bi ai không biết đến thời gian nào mới chấm dứt.

Thuật Quỷ Ảnh Vô Hình không đủ hiện lực đuổi theo địch, Độc Cô Thanh Tùng liền hoá thân thành Huyết Ảnh Nhân, quyết bắt cho kịp hắn.

Hai bóng máu một trước một sau, chạy đi phút chốc mất dạng, còn lại hai vị Thế Ngoại Lão Nhân, Công Chúa và hai nàng Lan và Thu tại cục trường. Họ chưa biết nên theo sau hay làm gì khác.

Huyết Ảnh Tử chọn hướng đi băng ngang qua vùng đá núi chập chùng, một vùng vô cùng hiểm trở, Độc Cô Thanh Tùng dù là một Huyết Ảnh Nhân, chạy theo hắn kể cũng vất vả hết sức.

Càng chạy, cả hai càng tiến sâu vào núi, đường càng hiểm trở. Đến nơi này rồi, nếu Huyết Ảnh Tử muốn ẩn nấp tại một chỗ nào đó, Độc Cô Thanh Tùng sẽ không thể nào phát hiện ra một cách dễ dàng được.

Sợ hắn ẩn trốn, Độc Cô Thanh Tùng vừa chạy vừa nhìn chòng chọc vào hắn.

Đồng thời, chàng dùng pháp truyền âm nhập mật gọi hắn:

- Ta với người cùng là Huyết Ảnh Nhân cả, ngươi chạy đến nơi nào, ta vẫn chạy được đến nơi ấy. Người chui lọt vào đâu, ta vẫn chui theo được như thường, như vậy ngươi còn định chạy đi đâu nữa chứ? Hôm nay, dù ngươi có lên trời, xuống đất, ta nhất định theo đến kỳ cùng.

Huyết Ảnh Tử cũng dùng pháp truyền âm nhập mật hỏi lại:

- Tiểu tư û! Ngươi học ở đâu môn Hoá Huyết Công đó? Ai truyền bí quyết cho ngươi?

Độc Cô Thanh Tùng gằn giọng:

- Ta cũng không biết tại sao, do đâu mà ta luyện được môn công đó, nhưng khi luyện thành rồi, ta nghĩ rất hổ thẹn vì nó !

Huyết Ảnh Tử cười nhe ï:

- Nếu ta đoán không lầm, thì ngươi có cái kỳ ngộ nơi một gành đá, dựa bờ Hồ Hồng Trạch, trong lần kỳ ngộ đó, ngươi lãnh hội được bí quyết luyện Hoá Huyết Công, có đúng như thế không?

- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?

Huyết Ảnh Tử điềm nhiên tiếp nối :

- Nếu không đúng, ta chẳng còn nói gì thêm nữa. Còn như đúng, thì ngươi là kẻ truyền nhân của Vưu Hồi này. Phải, ngươi là truyền nhân duy nhất của ta !

Độc Cô Thanh Tùng thất sắc, kêu lên:

- Ngươi. Ngươi là Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi, một nhân vật của ba trăm năm về trước? Thật là một sự việc không thể tưởng tượng nổi!

Độc Cô Thanh Tùng nhớ lại việc lấy máu đổi với tuyệt học tại lòng động đá bên cạnh Hồng Trạch Hồ ngày trước, theo di bút của Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi.

Bấy giờ, Vưu Hồi nhờ mấy giọt máu đó mà sống lại, vô hình trung chàng đã cứu sống lão, và vô hình trung chàng là người khuấy động trở lại huyết kiếp đã lắng dịu trăm năm qua rồi.

Dù muốn dù không, chàng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, và ý thức được trách nhiệm đó, chàng càng thấy mình cần phải hạ Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi, diệt trừ mối tai họa cho thiên hạ võ lâm.

Tạp niệm dâng lên, Độc Cô Thanh Tùng suy luận về tình hình diễn tiến, vì vậy chàng phân tán tâm thần, khi chàng tỉnh lại thì không còn trông thấy Vưu Hồi ở phía trước nữa. Chàng khẩn trương ra mặt, cố gắng đuổi theo. Chàng vừa bực tức vừa hối hận mình quá lơ đãng, để mất hút lão, từ nay về sau còn biết lão ở đâu mà tìm, khi lão đã biết trên đời này còn có chàng thì bao giờ lão lại để cho chàng gặp lại?

Vả lại, hiện tai lão bị thương, cánh phe chàng lại đông người như vậy mà cũng không làm gì chàng nổi, thì sau này, gặp lại lão trong tình trạng phục hồi công lực hoàn toàn, liệu chàng có thủ thắng chăng?

Chàng chạy tới, rồi chàng đảo qua tả, sang qua hữu, tìm khắp nơi xem Vưu Hồi có ẩn nấp chỗ nào chăng.

Đây rồi, chàng đã thấy dấu máu.

Cứ mỗi khoảng cách độ vài bước, có mấy đốm máu rơi chùm một chỗ, dấu máu rơi thành một lối đi ăn sâu vào núi, Độc Cô Thanh Tùng cười lạnh, thầm nghĩ:

" Huyết Ảnh Tử là tay cùng hung cực ác ba trăm năm về trước, y đã chết vì tay Thần Phong Đại Đế, nhờ ta cứu sống lại, bây giờ lại vì ta mà chết! " Chàng theo dấu máu đi mãi.

Đi một lúc, chàng nhận thấy dấu máu chuyển hướng về một khu rừng. Chàng không do dự, theo dấu máu, vào rừng.

Dấu máu rơi đọng thành vũng khá lớn tại một cội cây. Quanh cội cây không có một dấu máu nào khác nữa, chứng tỏ Huyết Ảnh Tử dừng chân tại đó.

Độc Cô Thanh Tùng nhìn cội cây, nhìn lên tàng cây, nhìn địa thế chung quanh.

Chàng không thấy có gì khác lạ có thể giúp chàng tìm ra vết Huyết Ảnh Tử, song chàng nghi quyết là y còn quanh quẩn đâu đây.

Bực tức, chàng nhún chân nhảy vọt lên tàng cây, nhìn xuống vẫn không thấy gì.

Rồi chàng nhảy xuống đất, đi vòng quanh gốc cây, thấy có mấy rễ to lồi hẳn ra khỏi mặt đất. Chàng lấy tay khõ nhẹ vào mỗi cái rễ, nhận ra có một cái gì khác thường hơn tất cả các cây kia. Chừng như rễ đó không liên quan gì đến cội cây cả.

Biết là đầu mối cơ quan nào đó ở tại cái rễ này, chàng xoay trở cái rễ cây này một lúc, nó từ từ di động, chuyển sang một bên, bày ra một cửa hang.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Độc Cô Thanh Tùng chui mình vào đó liền, xuống sâu độ trượng, chàng đến một con đường ngang khá rộng. Chàng đã thấy có dấu máu trên đường hầm đó.

Hiện tại, Độc Cô Thanh Tùng là một Huyết Ảnh Nhân, chàng còn sợ gì ngoài Thần Phong Chưởng và Bửu Kiếm. Mà nơi đây, có ai thi triển Thần Phong Chưởng mà cũng không có ai hờm sẵn tại đây sử dụng Bửu Kiếm chống chàng nên chàng yên tâm đi tới.

Chàng đi như bay, trong khoảnh khắc, chàng đến một ngã ba.

Chàng không cần suy nghĩ, cứ theo con đường có dấu máu mà đi.

Bỗng, chàng nghe có tiếng người, chàng lắng tai nghe:

- Tổ sư thọ thương rất nặng, người rơi máu dọc theo con đường về.. Có tiếng đáp lại :

- Phải, người bị thương, nhưng có quan hệ gì? Bất quá người điều trị một thời gian rồi cũng bình phục như thường. Đã chết ba trăm năm mà còn sống lại được, sá gì một vết thương?

Người trước tiếp nối :

- Không rõ tiểu tử Độc Cô Thanh Tùng hiện giờ đến phương trời nào? Nếu đúng là hắn đến Huyết Ảnh Cung, thì hắn cầm như lọt vào tử địa! Nơi đó, có đủ cơ quan như thiên la địa võng, dù quỷ thần vào đấy rồi cũng không hy vọng thoát ra, huống hồ hắn là thai phàm xác tục?

Người sau lên tiếng :

- Theo ta nghĩ thế nào hắn cũng mò đến đây. Hắn cứ đinh ninh là mẹ, dì, và các vị thúc bá của hắn còn bị quản thúc tại Huyết Ảnh Cung. Nhưng thật ra, họ đều bị dời đi nơi khác từ lâu rồi. Hắn sẽ phí công vô ích, và chắc chắn hắn không bao giờ hắn biết nổi họ bị giam nơi nào mà hòng đi cứu!

Độc Cô Thanh Tùng thầm kinh hoàng, tự hỏi :

" Mình đã lọt vào Huyết Ảnh Cung rồi sao? " Chàng nhận định phương hướng phát ra tiếng nói, chạy đi như bay. Tận đầu đường có hai tên áo tía đang đứng nói chuyện với nhau, chàng thầm nghĩ:

" Mình không có quyền giết người nữa sao? Mình đã cam kết với bá mẫu là không giết người, ngoại trừ những tên cùng hung cực ác. Nhưng hôm nay, nếu mình giữ lời cam kết đó, thì làm sao thành công được? Không! Nếu không giết chết chúng, chúng sẽ giết mình, chẳng cứu được ai mà lạ thọ hại vì một lòng nhân đặt không đúng chỗ. Lẽ đâu vì một lời cam kết phi lý mà để cho bọn ác tự tung hoành sao? " Đã tìm được quyết định cho hành động của mình, Độc Cô Thanh Tùng lập tức bắn mình đến nơi.. Một tiếng " hự " khẽ vang lên, một tên áo tía gục xuống chết ngay. Tên còn lại định kêu lên báo động, Độc Cô Thanh Tùng đã nhanh tay điểm vào huyệt hắn.

Chàng ôn tồn thốt :

- Đừng sợ hãi, ta không giết ngươi đâu ! Nghe ta hỏi mấy điều và trả lời cho thật, ta sẽ tha ngươi khỏi chết!

Chàng trầm giọng cho oai nghiêm hơn :

- Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi hiện tại ở gian phòng nào? Ngươi là kẻ vô can, không lợi gì phải dấu diếm về lão?

Hỏi xong, chàng lôi hắn vào địa đạo, giải huyệt cho hắn nói được và chàng thu hồi ngay Huyết Ảnh, biến mình trở lại hình dáng bình thường.

Tên áo tía nhìn sững chàng :

- Thật sự ngươi không giết ta?

Độc Cô Thanh Tùng gật đầu :

- Ta không gạt ngươi đâu !

Tên áo tía do dự một chút :

- Được rồi, tôi sẽ chỉ. Ra khỏi địa đạo này, rẽ sang phía trái, có một tòa thạch thất, lão ở trong cái hầm của toà thạch thất ấy !

Độc Cô Thanh Tùng lấy làm la ï:

- Tại sao lão không ở nơi nào khác tươm tất hơn lại ở trong hầm dưới đất sâu?

Tên áo tía giải thích :

- Đại khái hình như khí đất giúp ích lão việc gì đó, nên lão mới chịu khổ chui xuống hầm. Lão kỵ ánh nắng lắm.. Độc Cô Thanh Tùng cười nhẹ :

- Ta tin ngươi nói thật, vậy ngươi sẽ không chết theo đúng lời ta đã hứa ! Bây giờ ta hỏi một điều nữa :

Huyết Ảnh Cung bố trí cẩn mật như thiên la địa võng là thế nào?

Tên áo tía đáp :

- Trong Huyết Ảnh Cung luôn luôn có độ hai mươi kiếm khách lừng danh trên giang hồ chực chờ người. Họ ẩn nấp trong những nơi kín đáo, họ để cho ngươi ra vào thong thả, không ai xuất hiện ngăn chặn ngươi khi chưa cần phải ngăn chặn. Tự nhiên, không phải vì vậy mà không có cạm bẫy hiểm nguy bố trí khắp cùng, chỉ một chút sơ ý chạm vào cơ quan mai phục, là ngươi mất mạng như chơi !

Độc Cô Thanh Tùng cười lạt :

- Cơ quan mai phục gì lại có thể hại được Huyết Ảnh mà ta phải sợ chứ?

Tên áo tía tiếp nối :

- Trong cung còn có mười tám toà hoa? thất, nếu ngươi lọt vào một trong mười tám toà nhà đó, lửa sẽ bốc cháy, đốt ngươi thành tro bụi tức khắc !

Độc Cô Thanh Tùng gật đầu :

- Tốt lắm ! Ngươi cho ta biết cũng khá nhiều, tuy ta giữ lời không hại ngươi, nhưng buộc lòng ta phải chế ngự ngươi một thời gian ta mới yên tâm.

Điểm xong huyệt đạo cho đối phương nằm im và không kêu la gì được, Độc Cô Thanh Tùng mới vận khởi Hoá Huyết Công biến mình thành Huyết Ảnh Nhân di chuyển theo địa đạo.

Bên ngoài đầu địa đạo, có một tên áo tía đang đứng cạnh canh phòng.

Nếu mỗi đoạn đường có một tên quân canh phòng như thế, chàng làm sao đi lọt, nhất là chàng không được giết chúng theo lời cam kết với Công Chúa? Đành rằng gặp bọn kiếm khách, chàng muốn làm gì thì làm, bởi chúng lợi hại hơn, nhưng với bọn hiện tại, bất quá chỉ là những tên tay sai hạng bét, hô đâu làm đấy, giết chúng, khác nào giết những tên vô cớ?

Chàng khó nghĩ vô cùng ! Chợt có tiếng quát vang lên đâu đây :

- Con yêu phụ, mau ra đây mà đối chất với ta. Ngươi đã sát hại ca ca ta, vì cần báo thù mà ta cố sống đến hôm nay. Sống để tìm giết cho được ngươi, yêu phụ, ngươi trốn ở đâu, mau ra đây mà nạp mạng !

Khẩu khí đó đúng là của Địa Tướng. Độc Cô Thanh Tùng rúng động :

- Ân sư đã đến!

Chương HHuùøønngg Chhiiieếáánn HHuuyyeếáátt AẢÛÛnnhh Cuunngg hưng chàng lại phân vân, chẳng hiểu có nên xuất hiện gặp người chăng? Chàng không hiểu ân sư chàng sẽ có thái độ gì về sự chàng luyện tập Huyết Ảnh. Vì chắc chắn là người đã biết được tin ấy qua truyền thuyết của giang hồ, hoặc do Công Chúa mách lại.

Song, thời gian lúc này không cho phép chàng suy nghĩ dông dài, thừa cơ bất ý của một tên áo tím, chàng lách người vượt qua phía trái hắn, xông thẳng vào tòa thạch thất.

Toà thạch thất được đóng kín bằng hai tấm cửa sắt dày, bên ngoài có bốn chữ to màu đỏ chót:

" Bước vào là chết ! " Độc Cô Thanh Tùng cười gằn:

- Phải ! Bước vào là chết, nhưng kẻ chết lại là ngươi. Ta nhất định ngươi phải chết dưới tay ta !

Chàng rảo quanh toà nhà một vòng, tìm cơ quan mở đóng để vào trong.

Nhưng cần gì phải tìm cơ quan để mở cửa ra? Có toà nhà nào liên lạc như một khối nguyên đâu? Ít ra, cũng có chấp nối, cũng có khe hở, chẳng hạn như dưới mái kèo, đòn tay?

Và chàng sẽ biết thành Huyết Ảnh Nhân chun qua những khe hở ấy chẳng chút khó khăn.

Quả nhiên, chàng vào trong một cách dễ dàng, và đúng như tên áo tía đã khai, tại trung tâm thạch thất có một miệng hầm với một người nằm bất động dưới đáy hầm, sắc mặt như xác chết, thân hình khô đét tựa que củi.

Bằng vào da mặt nhăn nhíu, nói lên cái xác đó là một lão già, già đến độ không thể đoán được tuổi thật là bao nhiêu.

Trên thể xác gầy đét ấy, máu vấy lốm đốm khắp cùng.

Độc Cô Thanh Tùng không còn nghi ngờ gì nữa, xác kia đúng là Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi.

Chàng nhất định phải giết lão, nếu để lão sống sót, sau khi khôi phục được ngươn thần, lão sẽ tạo lại một sát kiếp hãi hùng của võ lâm trăm năm về trước, và chàng sẽ chịu gián tiếp trách nhiệm, mặc dù chàng không nhúng tay giết người.

Lập tức, chàng thu hồi công phu Huyết Ảnh, trở về nguyên thể đáp xuống.. Chân vừa chấm đất, chàng liền vận khởi Đại Đế Thần Phong Chưởng sắp sửa tung rạ. Nhưng Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi đã kịp thời mở mắt, ánh mắt xanh rờn như mắt rắn độc bắn thẳng về phía chàng.. Độc Cô Thanh Tùng không khỏi rùng mình ơn ớn, cơ hồ suýt nhích bước tháo lui.

Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi đột nhiên vùng dậy, Độc Cô Thanh Tùng không dám chậm trễ, quát to :

- Nạp mạng cho ta !

Lồng theo tiếng quát, bàn tay chàng chấn tới một chưởng Thần Phong như sét chớp tủa rạ. Vưu Hồi cũng chẳng kém phần nhanh lẹ, song chưởng nhanh như gió cất lên đối đầu, tung ra hai luồng kình đạo chặn đứng chưởng phong đang vút tới.

Bùng !

Qua cái chạm của hai kình lực, Độc Cô Thanh Tùng nghe khí huyết trong người hỗn loạn ngược trào. Cho đến bây giờ, chàng mới biết ngoài môn Hoá Huyết Công ra, Vưu Hồi còn là một tay võ công siêu thượng, đã bị thương như thế, lão còn ngang nhiên chống đỡ nổi chưởng lực của chàng. Nếu trong lúc lão bình thường, vị tất chàng có thể chịu đựng được với lão một lúc lâu?

Không còn dám khinh địch nữa, chàng tức tốc vận khởi Thiên Oai chưởng, đánh ra luôn ba chiêu:

Thiên Giản Địa, Thiên Nộ Địa Oán, và Thiên Sát Địa Hãn.. Chưởng phong vút đi vù vù, cuốn theo sóng gió đùng đùng tưởng chừng toà thạch thất sẽ đổ vỡ trong nháy mắt.

Dù bị thương nặng, Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi vẫn còn thừa tiềm lực chi trì cuộc chiến với Độc Cô Thanh Tùng như thường.

Lão bình thản vận công tụ khí, xuất chưởng ngăn chận ba chiêu thức ác liệt của đối phương.

Bùng ! Bùng ! Bùng !

Ba tiếng chạm vang lên, rền như sấm. Song phương cùng thoái hậu, mỗi bên năm bước.

Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi vừa chập choạng lùi lại, vừa thét:

- Cứ đánh ! Còn gì nữa cứ giở ra ! Giở toàn công lực tu vi, sử dụng toàn sở năng đi ! Ta sẵng sàng tiếp đón !

Độc Cô Thanh Tùng thầm nghĩ :

- Lão ngày ghê gớm thật ! Nếu hôm nay ta không hạ được lão, nhất định võ lâm sẽ bị lão quét sạch !

Chàng bật cười ghê rợn :

- Được lắm ! Nhất định hôm nay, trong hai chúng ta, phải có một chết một sống!

Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi bĩu môi :

- Ngươi quyết tử chiến với ta?

Độc Cô Thanh Tùng gằn giọng :

- Thế ngươi tưởng ta đến đây để đùa cợt làm vui với người à? Ta sẽ trả ngươi về với bộ xương khô mà ta đã vô tình làm sống lại bên cạnh bờ Hồ Hồng Trạch ngày nào !

Huyết Ảnh Tử cười lạt :

- Ngươi hãy so sánh mình với Thần Phong Đại Đế xem, võ công của ngươi hiện có thể làm gì ta nổi chăng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.