Đột nhiên, Độc Cô Thanh Tùng nhớ mang máng là thân pháp do Lam Y lão tổ thi triển, chàng có thấy ở đâu một vài lần.
Chàng lại lùi xa hơn ba trượng, cao giọng gọi:
- Sư tổ dung cho vãn bối tỏ vài lời...
Lam Y lão tổ hừ lạnh:
- Muốn ta dừng tay, phải lập tức gở chiếc mặt nạ trên mặt ra.
Độc Cô Thanh Tùng không làm gì khác được, bắt buộc phải gỡ chiếc nạ, bày ra gương mặt thật của một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Chàng nhoẻn miệng cười:
- Xin sư tổ dằn cơn giận, nghe vãn bối nói đây. Dù sự thật Vạn Cực Đế Quân là bạn tâm giao của sư tổ vãn bối, vãn bối nhất định không dung thứ lão ấy được.
Lam Y lão tổ thở phào:
- À ! Thì ra, ta lầm. Thật đáng trách cho ta.
Lão tiếp nối:
- Vậy hôm nay ngươi đến Vọng Nguyệt Bình trên Thanh Thành Sơn? Nhỏ tuổi như ngươi mà luyện được một thân vũ học phi thường quả là một điều hi hữu trong võ lâm làm vậy. Lão Quỷ có một truyền nhân như ngươi, dù đã chết rồi, lão ấy cũng rất hài lòng.
Lão dàu dàu nét mặt, thở dài mấy tiếng, đoạn tiếp:
- Còn ta! Nhớ đến tên nghiệt đồ của ta chừng nào, thật ta tức tối thêm chừng ấy. Tưởng chừng ta có thể tức uất mà chết đi được.
Độc Cô Thanh Tùng toan bước tới làm lễ bái kiến Lam Y lão tổ cho trọn lòng tôn kính, song lão tổ đã nắm chặt tay chàng, lôi chàng đi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tuyet-ma-vuong/2086625/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.