Không gian sảnh đường cô đọng lại hoàn toàn, kết hợp thành một khối, tuy vô hình nhưng rất nặng nề.
Đột nhiên, Lãnh Nhạn Dung đẩy mạnh.
Nắp quan tài dịch nhanh qua một bên, rơi xuống nền đại sảnh, bật thành tiếng kêu ầm.
Một tiếng ồ ! Thoát từ cửa miệng của mọi người vang rập lên, át cả tiếng ầm của nắp quan tài rớt xuống.
Hội trường sau hai tiếng động, im lặng trở lại như cũ.
Bao nhiêu con mắt giương tròn đến toét khóe, chong chong nhìn vào xác của Độc Cô Thanh Tùng lồ lộ bên trong chiếc quan tài.
Chàng phủ bên ngoài một lượt y phục mới, mặt chàng trắng nhợt.
Gương mặt tuy mất hẳn sinh khí, song vẫn còn giữ nét thanh trí của một trang thanh niên anh tuấn, phảng phất vẻ kiêu hùng.
Du Văn Bân và Du Văn Tuấn nhìn xác Độc Cô Thanh Tùng, cả hai mông lung nghĩ ngợi. Du Văn Bân khẽ gọi anh :
- Ca ca ! Có phải là kỳ quái không ? Lúc còn nương náu nơi Bạch Mã Trang, hắn chẳng biết một tý võ công, thế mà sớm ra đi chiều lại danh chấn giang hồ ! Trên thế gian này, kể cả cổ lẫn kim, không thể có một ai luyện được bản lãnh siêu kỳ trong cái chớp mắt như hắn ! Tôi thật khó tin.
Du Văn Tuấn gật đầu :
- Khó tin nhưng là sự thật !
Vì cùng chung một phe phái, nên bọn thiếu niên anh em họ Du, Công Tôn Bội Lâm và Ngươn Nhi ngồi chung một chỗ. Nghe anh em họ Du bảo nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tuyet-ma-vuong/2086612/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.