Độc Cô Thanh Tùng đưa tay kia ra, vừa kịp chụp mái tóc của Lãnh Nhạn Dung, giữ nàng lại, nếu không thì nàng đã bị tung bay xuống núi rồi.
Chàng đặt nàng xuống đất xong, đứng thẳng người lên, một bàn tay đã đưa ra cùng lúc.
Hàn Man Chỉ theo ngón tay chàng vút ra liền.
Tiếng oái vang lên, một tên bang đồ ngã gục. Các tên còn lại phóng chân chạy như bay thẳng vào động. Nhưng Độc Cô Thanh Tùng khi nào chịu bỏ qua cho chúng ?
Chàng giở thuật khinh công tuyệt thế, vọt theo liền. Chúng chưa kịp đến cửa động là Độc Cô Thanh Tùng đã đến sát bên lưng. Tay chàng vút tới, chưởng phong ào ra, chúng ngã nhào, chết khong kịp ngáp.
Chàng vừa xoay người trở lại chỗ thì bên trong động, bọn tuần tra đã hay rồi.
Nhiều bóng người tua tủa bay ra khỏi động, chạy tuông xuống núi.
Đến bên Lãnh Nhạn Dung, Độc Cô Thanh Tùng gọi :
- Nhạn Dung ! Nhạn Dung !
Nàng không đáp.
Không chần chờ được nữa, chàng đây tay bồng xớt nàng lên, phóng chân chạy bay xuống núi.
Lãnh Nhạn Dung không đáp lời chàng vì nàng hận chàng, chứ nàng có bị thương tích gì đâu mà bất tỉnh ? Nàng định không nói với chàng một tiếng nào cả, song thấy bỗng nhiên chàng mang nàng chạy đi, nàng hoảng kinh hét lớn :
- Đừng ! Đừng ! Buông ta xuống tại đây ! Ta phải trở lên trên ấy, tìm Gia Gia ta ! Tính mạng của người sắp lâm nguy rồi đấy !
Nàng vùng vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tuyet-ma-vuong/2086608/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.