Một lúc sau, một đoàn kỵ sĩ chín người, mặc áo gấm, ngồi ngựa đẹp tiến đến.
Trông thấy bọn Cẩm Y Kỵ Sĩ, Liệt Mã Cuồng Sanh thoáng giật mình, nhưng lão lấy ngay bình tĩnh, cứ xuôi đường tiến bước.
Chín tên Cẩm Y Kỵ Sĩ giục ngựa lướt qua mặt hai người, không rõ họ vô tình hay cố ý, tất cả đều đưa mắt nhìn cả hai.
Chín tên Kỵ Sĩ vừa lướt qua xong, Liệt Mã Cuồng Sanh gọi Thanh Tùng:
- Hiền điệt có biết bọn Kỵ Sĩ ấy là ai chăng?
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu:
- Tiểu điệt có bôn tẩu giang hồ mấy độ đâu mà biết được chúng?
- Họ là chín vị đại hiệp! Cửu Châu Đại Hiệp trọng nghĩa, nội gia công lực của họ vào bậc thượng thừa. Xưa kia, đại thúc cùng họ tuy không đúng mức thân tình, chứ chỗ giao tiếp nhau có phần trọng hậu lắm. Đối với họ, hiền điệt đừng khinh thường, phải hết sức cẩn thận, dè dặt, hiền điệt nên hiểu là hơn mười năm qua rồi, còn gì? Sao còn dời, vật còn đổi, huống chi lòng người còn bị nhiều vật dục chi phối?
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu tự nguyện, dù thân hay thù, chàng không bao giờ đặt trọn niềm tin vào ai, trừ đại thúc.
Lời nói của Độc Cô đại thúc giác ngộ chàng trong hiện cảnh. Dù hoài bão một võ công siêu tuyệt đến đâu, dè dặt bao giờ cũng có lợi hơn. Bởi võ học mênh mông không ai có thể tự hào mình là con người vô địch.
Đột nhiên, chàng có linh cảm như có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tuyet-ma-vuong/2086583/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.