Editor: Vện
Trong đại sảnh, Tiêu Ngự ngồi bên cửa sổ, tay cầm bút lông, chống cằm suy tư hết nửa ngày.
Tay hắn xoay bút theo thói quen, mực nước liền văng đầy mặt, kế bên vang lên tiếng cười, Tiêu Ngự bừng tỉnh.
Lấy tay quẹt mực, Tiêu Ngự trừng Tạ Cảnh Tu.
“Cười gì mà cười! Còn không qua lau giúp ta.”
“Không qua.” Tạ Cảnh Tu rũ mắt lắc đầu, lật xem công văn.
Tiêu Ngự nổi nóng.
“Trên giường thì gọi người ta là tiểu bảo bối này nọ, mặc quần áo vào liền không nhận mặt! Tạ Cảnh Tu, ta nhìn lầm ngươi rồi!”
Ngoài cửa nghe rầm một tiếng, hai người đồng loạt nhìn ra, Nhị Cửu đỏ mặt, cúi đầu bước qua ngạch cửa.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.” Nhị Cửu khom người chắp tay.
Tiêu Ngự cũng ngượng đỏ mặt, mấy câu đùa giỡn giữa tình nhân bị người ngoài nghe hết, không xấu hổ mới lạ.
“Hai người từ từ nói chuyện, ta đi trước.” Tiêu Ngự gom giấy tờ trên bàn, vội vàng cáo từ.
Nhị Cửu quay đầu nhìn bóng lưng Tiêu Ngự một lần, trong mắt toát lên vẻ lưu luyến và giằng xé.
Gần đây Nhị Cửu luôn làm nhiệm vụ ở ngoài, đã lâu chưa hầu hạ bên cạnh Vương gia, càng không thể làm cận vệ của hắn như trước. Tính ra cũng đã mấy tháng chưa gặp hắn.
Lúc đó, mấy tháng ngày đêm làm bạn dường như đã trở thành ký ức trong mộng, bây giờ nhớ lại chỉ thấy khung cảnh không chân thực kia thật khiến người ta hoài niệm.
Tạ Cảnh Tu lẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894881/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.