Editor: Vện
“Tam lão phu nhân Phượng gia, là tằng tổ mẫu của công tử đó.” Bách Linh nhắc nhở.
Giờ Tiêu Ngự mới nhớ ra, đứng dậy nói, “Họ đang ở đâu Không phải đã cho người sắp xếp chỗ ở rồi sao Tìm ta làm gì.”
Hắn không có ấn tượng với hậu viện Phượng gia. Đại lão thái gia cũng xem là người công bằng, thân là tộc trưởng phải giảo hoạt khéo đưa đẩy mà vẫn không đánh mất lương tâm, là một ông lão đáng để người ta kính nể. Hậu viện thì thua kém quá nhiều, dàn xếp cho họ cũng vì họ là người cùng gia tộc, sợ họ ở lại kinh thành sẽ bị Hoàng đế giận cá chém thớt thôi, dù sao thì đó đúng là lỗi của hắn và Tạ Cảnh Tu.
Tuy có vài người Phượng gia có mưu đồ bất chính nhưng phần lớn vẫn muốn sống an phận, sao có thể nhẫn tâm nhìn họ chịu vạ lây.
“Dẫn người đến tiền sảnh, ta ra gặp xem thế nào.” Tiêu Ngự ra ngoài.
Bách Linh vội đuổi theo, “Có cần gọi Vương gia đến không.”
Vương gia các ngươi đang trò chuyện vui vẻ với Tam cữu mà, tìm người ta làm gì, mắc công lại chọc người ta sinh oán.
Tiêu Ngự bĩu môi, “Không cần, ngươi cho rằng ta vẫn là Phượng đại tiểu thư ngày xưa à.”
“Phải ha.” Bách Linh tự vỗ đầu cười ha ha.
Phượng đại tiểu thư bị vô số thứ trói buộc, không thể bùng phát, bây giờ công tử nhà nàng mang thân phận Vương phi, coi như không cần dựa vào Vương gia, chỉ cái danh đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894873/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.