Editor: Vện
Danh phận Vương gia, Vương phi đã định, Tạ Cảnh Tu cũng đồng ý với kiến nghị xây nhà mới của Tào chủ sự.
Nhưng Tiêu Ngự đã nghe Nhị Cửu nói, Đại thống lĩnh thấy hắn vừa mới lên đảo đã chiếm xưởng binh khí mở y quán, giờ còn muốn triệu tập hết nhân công đi xây nhà mới, Đại thống lĩnh ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã ấm ức lắm rồi.
Tiêu Ngự vội đến khuyên nhủ Tạ Cảnh Tu, xây xưởng binh khí quan trọng hơn.
“Ngươi vốn xem việc kiến thiết đảo làm đầu, giờ lại lấy mọi chuyện của ta làm đầu, không biết có nên mắng ta là hồng nhan họa thủy không nữa.” Tiêu Ngự thở dài.
“Bộ không đúng sao” Tạ Cảnh Tu nhướn mày hỏi lại, “Không phải hồng nhan họa thủy mà có thể làm bổn vương mê muội đến mức bỏ cả nguyên tắc, thu lại dã tâm, chịu đựng ba điều quy ước, còn cho ngươi ước hẹn ba năm”
Ngay cả ngực ngươi phẳng bổn vương cũng bỏ qua. Ánh mắt Tạ Cảnh Tu âm thầm lướt qua chỗ nào đó, lại khinh thường dời đi.
Tiêu Ngự ngớ người, cúi đầu nhìn ngực mình, nổi nóng bước đến ngắt Tạ Cảnh Tu, “Ta chỉ biết ngươi là tên háo sắc!”
Tạ Cảnh Tu ngồi ngay ngắn trên trường kỷ, Tiêu Ngự vẫn mang vóc dáng nhỏ nhắn của thiếu niên, trái ngược hoàn toàn với dáng người cao lớn của nam tử trưởng thành, Tạ Cảnh Tu ngồi bất động cho Tiêu Ngự làm loạn trên người.
“Ái phi đừng suồng sã như vậy.” Tạ Cảnh Tu nói.
Tiêu Ngự vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894861/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.