Sáng sớm, Nguyên Vương sai thuộc hạ đến chờ trước cửa Quảng An đường, muốn dẫn Tạ Cảnh Tu ra ngoài thành hội họp.
Tiêu Ngự tiễn Tạ Cảnh Tu ra cửa, nhìn tên thuộc hạ ân cần tiến lên thỉnh an, nhướn mày nhìn Tạ Cảnh Tu, nhỏ giọng hỏi, “Sao nhìn như hắn đang sợ ngươi không chịu đi vậy Liệu có âm mưu gì không”
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Không có âm mưu mới lạ, cùng lắm binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.” Một tay y cầm tay Tiêu Ngự, một tay xoa mặt hắn, “Bất luận ra sao, Ngọc Nhi chỉ cần tin tưởng phu quân là được rồi.”
Nói xong không đợi Tiêu Ngự phản ứng, xoay người lên ngựa.
Tiêu Ngự theo phản xạ đi theo con ngựa hai bước, đoàn người rất nhanh đã khuất bóng.
Lời của Tạ thế tử… có ý gì Tiêu Ngự nhíu mày, có chút hối hận vì đã không ngăn cản Tạ Cảnh Tu.
Muốn dâng hương tại sao không tự mình đi, nhất định bắt tất cả cùng đi làm gì
Lão Vương gia tuy khôn khéo nhưng không rành chuyện hậu viện. Nguyên Vương lại quá hồn nhiên, Vương phi còn ngây thơ hơn cả Nguyên Vương, chỉ có Đinh trắc phi là không tầm thường, và còn một thứ đệ tuổi xấp xỉ y nữa. Đám người kia lại tụ tập với nhau, Tiêu Ngự thấy đau đầu thay cho Tạ Cảnh Tu.
Tuy Vương phủ bị tước mất hai vạn tư quân nhưng vẫn còn thị vệ, lúc này có năm mươi thị vệ hộ tống các vị chủ nhân đến chùa Hộ Quốc.
Thống lĩnh đoàn thị vệ là Tào Thụy. Tào Thụy ruổi ngựa đến bên cạnh Lão Lục, mặt đeo nụ cười không thể chân thành hơn, nói, “Lão Lục, sao lại là ngươi Lâm lão đệ đâu rồi”
Đại danh của Nhị Cửu là Lâm Phương Kính, Tào Thụy luôn gọi họ của hắn, Nhị Cửu lúc nào cũng lười phản ứng.
Nhị Cửu đã tòng quân, bây giờ tư quân không còn, lý do này không thể xài được.
“Không biết.” Lão Lục thành thật nói.
Tào Thụy chậc một tiếng, “Đám tiểu tử các ngươi ngày nào cũng thần thần bí bí theo Thế tử, đừng cho là ta không biết các ngươi đang lén lút làm những gì.”
Lão Lục không trả lời, mặt không chút biến sắc, Tào Thụy thấy không thú vị, giục ngựa chạy lên phía trước.
Lần này Nguyên Vương đem theo năm mươi thị vệ, Tạ Cảnh Tu không sắp đặt người bảo hộ, chỉ dẫn Lão Lục theo. Bên cạnh lão Vương gia vẫn là ba người Lão Ngũ, Lão Thất và Lão Cửu. Tào Thụy bảo vệ xe của Nguyên Vương và Vương phi, chỉ có xe của Đinh trắc phi là không ai canh gác, Tạ Cảnh Lâm cưỡi ngựa đi một bên.
Sau khi tập hợp, đoàn người rầm rộ xuất phát.
Nguyên Vương thấy Tạ Cảnh Tu đi một mình, không khỏi gật đầu.
“Tu Nhi không dẫn tiểu đại phu kia theo, cuối cùng y cũng biết làm việc đúng mực.”
Vương phi nhớ lại cuộc sống khốn khổ mấy tháng do tiểu đại phu kia ban tặng, Tạ Cảnh Tu vì một thằng nhóc mà đối xử với mẫu thân như vậy, ánh mắt dõi theo xe Tạ Cảnh Tu theo sau xe ngựa, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vương phi đừng giận, chờ đến chùa Hộ Quốc, bản vương sẽ bắt nghiệt tử kia quỳ xuống nhận tội với Vương phi.”
“Ta nào có xứng để y phải quỳ.” Vương phi cười lạnh nói.
Nguyên Vương, “Ngươi là mẹ ruột y, mang thai mười tháng mới sinh ra y, không quỳ với ngươi thì quỳ với ai!”
Vương phi mệt mỏi nhắm mắt, không muốn nói chuyện.
Nguyên Vương còn định nói gì, tai đột nhiên nghe tiếng huýt gió bén nhọn vút lên giữa hư không, tiếp đó là phập một phát, đầu mũi tên sáng lóa xuyên thấu vách thùng xe, tỏa ánh bạc lạnh lẽo.
Vương phi hoảng hốt thét một tiếng, rồi lại cắn môi không để mình gào lên.
Xe ngựa đang chạy vững vàng đột ngột nghiêng qua một bên, người trong xe bị chao đảo, phu xe bên ngoài hét lớn, “Có thích khách!”
Lời còn chưa dứt đã im bặt, xe ngựa nặng nề ngừng lại.
“Ngươi ngồi đây, đừng ra ngoài!”
Nguyên Vương dặn Vương phi, hắn vén màn ra ngoài.
“Vương gia…” Vương phi tái mặt, thấp giọng gọi một tiếng, nàng rúc người vào góc xe, toàn thân run rẩy.
Nguyên Vương xuống xe, thấy một đám người ùa ra từ trong rừng, mặc xiêm y đơn bạc, không giống thích khách mà giống thường dân hơn.
Chẳng lẽ là lưu dân Trong đầu Nguyên Vương xẹt qua một ý nghĩ, nhưng lập tức bác bỏ.
Lưu dân không dũng mãnh thế này, cũng không có võ công cao cường như vậy. Đây rõ ràng là đội sát thủ được huấn luyện nghiêm ngặt.
Trước kia gặp thích khách, nhiều nhất chỉ là tiểu đội bảy, tám tên, nhưng lần này có đến năm, sáu chục tên chặn phía trước, thêm vô số thích khách vọt ra từ trong rừng, điên cuồng công kích vào thị vệ Vương phủ.
“Vương gia, cứu mạng!” Đinh trắc phi đột ngột thét lớn, Nguyên Vương vung kiếm chém rơi mũi tên bắn lén, nghe tiếng quay đầu lại, thấy xe ngựa của Đinh trắc phi chạy như điên vào trong rừng cây, lập tức có mười mấy hai chục tên thích khách đuổi theo.
Tạ Cảnh Lâm hô một tiếng, quất ngựa truy kích.
Nguyên Vương không thể phân thân, dù có thị vệ cản thích khách cũng không thể hành động tùy ý, luôn có tên nhọn từ bốn phương tám hướng nhắm vào họ. Nguyên Vương phải che chắn xe của Vương phi, dĩ nhiên đâu lo được cho Đinh trắc phi.
Nguyên lão Vương gia đã có ba hộ vệ công lực thâm hậu bảo vệ không một kẽ hở, tạm thời không có nguy hiểm.
Bây giờ xem ra, chỉ có tình huống của Đinh trắc phi là nguy cấp nhất.
“Cảnh Tu, mau đi hỗ trợ!” Nguyên Vương hét một tiếng.
Tạ Cảnh Tu nhàn nhã leo xuống xe, Lão Lục dùng song đao chặn tên, dưới chân như có gió, chắn trước người Tạ Cảnh Tu, cản hết công kích cách đó ba bước.
Tạ Cảnh Tu đứng trong mưa tên, thảnh thơi như đi tản bộ, nhìn hàng phòng thủ trước xe Nguyên Vương.
“Dẫn Lão Lục đi!” Nguyên Vương lại cao giọng quát.
Tạ Cảnh Tu huấn luyện những hộ vệ kia, dù được tuyển ra từ thị vệ phổ thông trong Vương phủ nhưng võ công cao hơn rất nhiều, bên cạnh Nguyên Vương chỉ có Tào Thụy là có thể miễn cưỡng sánh được.
Không thể điều động người bên cạnh Nguyên lão Vương gia, chỉ có Tạ Cảnh Tu và Lão Lục mới giúp được Tạ Cảnh Lâm.
Tạ Cảnh Tu không nói gì, dẫn Lão Lục đuổi theo xe của Đinh trắc phi.
Thích khách tập kích đến hơn trăm người.
Thị vệ vây quanh Nguyên Vương, đồng loạt chém gãy tên bay, Nguyên Vương nhân cơ hội lấy sức, tức giận rống lên, “Các ngươi rốt cuộc là ai! Dám ám sát đoàn xe phủ Nguyên Vương!”
Trong đám thích khách phát ra tiếng cười quái dị, có người hét lớn, “Giết là chó của phủ Nguyên Vương! Muốn trách thì trách ngươi có đứa trưởng tử giỏi gây chuyện thị phi đi! Các huynh đệ, hôm nay không được để tên nào sống sót! Chủ nhân sẽ có thưởng!”
Cả đám đồng thanh hưởng ứng, công kích càng thêm mãnh liệt, lá chắn phòng thủ xung quanh Nguyên Vương bị phá một lỗ hổng.
Tào Thụy phóng đến lấp vào, lại phái thêm người tiếp ứng, lúc này mới tạm thời đối phó được.
Nguyên Vương ngây ra một lát. Thích khách nói rõ như vậy, chẳng lẽ đây cũng là họa Tạ Cảnh Tu kéo đến!
“Nghiệt tử, nghiệt tử!” Nguyên Vương tái mặt, mắng liên hồi.
Vương phi trong xe ló đầu ra, sắc mặt trắng bệch, gọi, “Vương gia, Vương gia…”
Nguyên Vương vội bước đến cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng.
“Cảnh Tu đâu Cảnh Tu…”
Nguyên Vương ngắt lời nàng, tức xanh mặt, “Đừng nhắc y nữa! Đều do y đưa tai họa đến! Ngươi yên tâm, ta nhất định bảo vệ ngươi chu toàn!”
Vương phi cuống quýt nhìn thích khách bốn phía, mờ mịt lắc đầu, “Sao ngươi có thể bắt Cảnh Tu đuổi theo xe của nữ nhân kia! Song quyền khó địch tứ thủ, sao ngươi có thể bắt y đi như vậy!”
“Cảnh Lâm cũng ở đó.” Nguyên Vương nói, “Cảnh Lâm đi được, tại sao y không đi được Y là Thế tử, là trụ cột của phủ Nguyên Vương, gặp chuyện sao có thể núp ở hậu phương. Vương phi đừng hoảng, Cảnh Tu không sao đâu.”
Nguyên Vương dỗ Vương phi ngồi vào xe, lòng vô cùng kiên định.
Trưởng tử của hắn xưa nay sâu không lường được, rất có chủ kiến, nếu không hắn sẽ không nhất quyết để y làm người kế thừa Vương phủ.
Trận chiến nhỏ nhặt này không thể làm khó y, Nguyên Vương không chút lo lắng.
Cuộc tập kích kéo dài hai canh giờ, thích khách càng đánh càng hăng nhưng đấu không lại thị vệ Vương phủ được huấn luyện bài bản.
Tào Thụy chỉ huy ba mươi thị vệ lập trận pháp, biến đổi linh hoạt, bảo vệ được xe của Nguyên Vương và lão Vương gia vào trung tâm, không chút sơ sót.
Thích khách thấy không chiếm được thế thượng phong, cuối cùng biết khó mà lui, một giọng khản đặc ra lệnh, “Rút lui!”
Đám thích khách đang tấn công lập tức thu tay, rút vào rừng cây như thủy triều xuống.
Tào Thụy vẫn chỉ huy thị vệ giữ vững trận pháp, phòng ngừa kẻ địch dùng đòn hồi mã thương.
Lại qua hai nén hương, Tào Thụy phái hai thị vệ vào rừng tra xét, biết thích khách đã rút lui sạch sẽ, lúc này mới thả lỏng, điều các thị vệ về vị trí ban đầu.
Nguyên Vương trầm giọng nói, “Tào Thụy, mau dẫn người tiếp ứng Thế tử và trắc phi!”
Tào Thụy đáp một tiếng, Nguyên lão Vương gia xuống xe, cũng nói, “Lão Ngũ, Lão Thất theo Tào thị vệ tìm Thế tử.”
Ba người Ngũ Thất Cửu đều do Tạ Cảnh Tu huấn luyện, trong lòng đã sớm cuống lên, nhưng nhiệm vụ của họ là bảo vệ lão Vương gia, không dám tự ý rời vị trí.
Vì trước lúc xuất phát, Tạ Cảnh Tu đã ra lệnh cho ba người, bất luận thế nào cũng phải canh giữ bên cạnh Nguyên lão Vương gia, một khắc cũng không được lơi lỏng. Cho nên, mặc kệ sốt sắng thế nào, mặc kệ là lệnh của Nguyên lão Vương gia, Lão Ngũ và Lão Thất vẫn đứng nhìn nhau, đồng loạt từ chối.
“Thuộc hạ phải bảo vệ lão Vương gia, đây là lệnh Thế tử.”
Nguyên lão Vương gia thấy họ như vậy, cũng không thể làm gì.
Họ có thể đánh đổi mạng mình vì y, cũng chỉ biết mỗi mệnh lệnh của Tạ Cảnh Tu, ông biết rất rõ.
Tào Thụy lập tức đem mười thị vệ lần theo vết bánh xe. Đi đã một canh giờ vẫn chưa về.
Lên đường lúc bình minh vừa rạng, giờ trời đã về chiều. Nguyên Vương không dám buông lỏng cảnh giác, vẫn lệnh cho thị vệ bày trận pháp, sẵn sàng nghênh địch.
Một canh giờ sau, Tào Thụy dẫn thị vệ hộ tống xe ngựa của Đinh trắc phi về, Tạ Cảnh Lâm theo kế bên, trên vai bị thương, chỉ dùng áo quấn qua loa.
Duy độc không thấy Tạ Cảnh Tu.
Tào Thụy đến trước mặt Nguyên Vương, gương mặt xưa nay bất cần chưa bao giờ nghiêm trọng như lúc này.
“Vương gia, không tìm thấy Thế tử…”
Nguyên Vương ngẩn người, “Không tìm thấy Không tìm thấy là sao! Trắc phi và Cảnh Lâm đều trở về, tại sao không tìm thấy y!”
Tào Thụy mím môi, sắc mặt khó coi, trả lời, “Thuộc hạ đuổi theo xe của trắc phi, Nhị gia đang so chiêu với vài tên thích khách, thuộc hạ đánh lui thích khách, dẫn Nhị gia và trắc phi về. Dọc đường quả thật không nhìn thấy Thế tử.”
Nguyên Vương nghe vậy, lửa giận bốc lên.
“Nghiệt tử! Bảo y đi bảo vệ trắc phi, quả nhiên y không muốn! Lòng dạ hẹp hòi như vậy sao có thể gánh vác được phủ Nguyên Vương!”
Vương phi là nữ tử, nàng có thể tranh giành tình nhân với trắc phi, nhưng Tạ Cảnh Tu là chủ nhân tương lai của Vương phủ, phải đối xử bình đẳng với tất cả người trong phủ, trên vai chống đỡ hưng suy vinh nhục của cả gia tộc, sao có thể làm việc tùy hứng như thế!
Tào Thụy nhìn Nguyên Vương một cái, cúi đầu nói, “Dù thuộc hạ chưa thấy Thế tử, lại thấy dấu chân hỗn loạn và cành cây gãy trên đường, theo kinh nghiệm của thuộc hạ, từ những dấu vết đó, có thể thấy hướng mà Thế tử đã đi có ít nhất tám mươi đến một trăm tên truy kích.”
“Cái gì!” Nguyên Vương chấn động, trừng to mắt.
Tào Thụy trầm trọng gật đầu, nói tiếp, “Đám thích khách vừa rồi tuy không thuộc hàng cao thủ nhưng cũng không phải ô hợp. Nếu đội thích khách hơn tám mươi người tập trung truy sát hai người Thế tử và Lão Lục, chỉ sợ…”
Gã không nói hết câu, nhưng còn ai không hiểu.
Hai người đấu với một trăm người, dù có võ công cái thế cũng không thể lấy một địch trăm.
Nhớ không lầm là thằng cha Tào Thụy khoái tìm Nhị Cửu đá lông nheo lắm nè.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]