Editor: Vện
Tiêu Ngự bận rộn ở dược đường mãi đến lúc trăng lên, Bách Linh phải đến gọi đi nghỉ ngơi hắn mới bừng tỉnh, xoa cái cổ ê ẩm về hậu viện.
Quảng An đường là ngũ tiến hợp viện, sân đầu tiên là dược đường Đông y, sân thứ hai là khu giải phẫu, sân thứ ba là khu nằm viện, sân thứ tư là chỗ ở cho học trò nhà xa, cuối cùng là chỗ ở của Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự chắp tay đi trên hành lang về sân của mình. Lúc này là đầu thu, gió đêm mát mẻ lùa vào hành lang, mọi người đều đã nghỉ ngơi, dọc đường chỉ có ánh lửa tù mù từ mấy chiếc đèn ***g rọi sáng, trong không khí tĩnh mịch thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng râm ran nhưng không thấy bóng dáng làm người ta cảm thấy trống trải lạ thường.
Trước đây, mỗi lúc hắn làm việc quá khuya, Tạ Cảnh Tu thường đến tiền viện tìm hắn, bóng dáng cao ráo tuấn nhã luôn đi trước hắn, vậy nên hắn chưa từng nhận ra dãy hành lang dài ngoằn này âm u đến thế.
Về tiểu viện của hai người, Tiêu Ngự vẩy nước rửa mặt xong mới rón rén vào phòng ngủ.
Tạ Cảnh Tu đã ngủ, nằm rất ngay ngắn, hô hấp ổn định, chăn kéo đến ngực, tóc dài xõa bên gối, dung mạo tuấn tú dưới ánh trăng càng thêm đẹp, Tiêu Ngự nhìn mà tim gần như ngừng đập.
Tiêu Ngự vén chăn nằm xuống, Tạ Cảnh Tu không thức dậy lại đột nhiên vươn tay, theo thói quen kéo hắn vào lòng, bàn tay ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894801/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.