Editor: Vện
Sáng hôm sau, Tiêu Ngự vừa tỉnh dậy đã gặp cái mặt đẹp trai phóng đại của Tạ thế tử, hắn giật bắn mình, cơn mơ ngủ bay sạch.
Hôm qua Tạ thế tử xài hết thủ đoạn mà vẫn không dụ được hắn đổi ý, ai bảo lúc trước y bị ma ám mà đồng ý ước hẹn ba năm làm chi, Tiêu Ngự không gật đầu thì ngoài việc đàng hoàng ôm hắn ngủ, tiện nghi gì y cũng không chiếm được, dĩ nhiên lúc này tâm tình chẳng thể tốt đẹp.
Tiêu Ngự nhổm dậy, nhìn Tạ thế tử tạo dáng nằm nghiêng tao nhã bên cạnh, cười nói, “Chào buổi sáng.”
Tạ Cảnh Tu hừ lạnh một tiếng, xuống giường mặc quần áo.
Dùng bữa sáng xong, Tạ Cảnh Tu giữ chặt Tiêu Ngự đang định đến phòng Lâm Hiển, sắc mặt khó coi, nói, “Chỗ Lâm tướng quân đã có Phùng lão trông coi, ngươi không đến hắn cũng không mất miếng thịt nào.”
Tiêu Ngự, “…” Hắn không đến thì Lâm tướng quân sẽ thiếu mất miếng thịt đó, đúng là ý trên mặt chữ.
Tạ Cảnh Tu không nói hai lời, kéo hắn ra ngoài.
“Ngươi ngồi lỳ trong phòng làm sao nghĩ ra được cái gì. Chi bằng ra ngoài tìm linh cảm, còn hơn ngồi phòng lật sách.”
“Không… cũng đâu phải vẽ vời, ra ngoài tìm linh cảm làm gì…” Tiêu Ngự không tránh được, chỉ có thể theo Tạ Cảnh Tu ra ngoài.
Đúng là suy nghĩ của hắn đã đâm vào ngõ cụt, dù lục tung một biển sách cũng không nghĩ ra được cách gì hiệu quả. Hắn muốn cấp bách tìm ra thuốc giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894787/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.