Editor: Vện
Mặt trời dần ngả về Tây, Nhị Cửu vẫn quỳ thẳng giữa sân, chiếc bóng cương trực đổ trên nền đá xanh lát sân.
Trong sân không còn ai, chỉ có Bách Linh hay chạy qua chạy lại, thừa lúc Thế tử đang bận chính sự trong phòng Phượng đại phu mà khuyên hắn nên đi lánh cơn giận của Thế tử.
Nhị Cửu không để ý nàng, Bách Linh tức tối giậm chân, chạy đi như chớp, không quan tâm hắn nữa.
Hắn sinh là nô bộc của Thế tử, chết cũng là quỷ của Thế tử, có thể lánh ở đâu
Nắng chiều vàng ươm, một đôi giày đen thêu rồng vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nhị Cửu không dám ngẩng đầu, dứt khoát dập đầu.
Âm thanh Tạ Cảnh Tu vang lên trên đầu hắn.
“Nhị Cửu, ngươi làm ta quá thất vọng.”
Trán Nhị Cửu tiếp xúc với phiến đá lạnh băng, nghiến răng nói, “Thuộc hạ biết sai rồi, xin chủ nhân trách phạt.”
Trước đó, hắn cho rằng Thế tử đã nhìn thấu tâm tư kín đáo của hắn với Phượng đại phu, lúc ấy chẳng khác nào trời đất sụp đổ, trước mắt chỉ còn là màn đêm tăm tối, không một lối thoát.
Thật sự chỉ là hắn có tật giật mình.
Nhị Cửu quỳ cả buổi trưa, ít nhất đã suy nghĩ chuyện này cẩn thận.
Hẳn là Thế tử không biết tình cảm bí mật của hắn. Ngay cả hắn còn chưa rõ ràng, đôi mắt sáng như đuốc của Thế tử sao có thể nhìn thấu được.
Nhất định là Thế tử giận hắn không ngăn cản Phượng đại phu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894753/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.