🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Vện

Giản lục tiểu thư dùng thủ đoạn cướp lại cửa hiệu cháo thuốc, sau đó sự việc nghiêm trọng hóa hoặc bị người có tâm lợi dụng, suýt đã thành bạo loạn. Đây không phải mong muốn của nàng, nhưng có thể lợi dụng kết quả này để lật đổ hắn.

Tâm tư Tiêu Ngự xoay chuyển, đoán đúng hết tám chín phần mười.

Chỉ là hắn không thể hiểu nổi tại sao Giản lục tiểu thư lại xem trọng những cửa hiệu cháo thuốc như vậy, cái gọi là thanh danh thích làm việc thiện thật sự quan trọng đến thế sao

“Cửa hiệu cháo thuốc Quảng An đường hoạt động chính đáng, cứu tế dân chúng nghèo khổ hiệu quả. Thế mà những tên lưu manh vô lại tụ tập đập phá các cửa hiệu chẳng lẽ là lỗi của Quảng An đường” Tiêu Ngự hỏi, “Trên đường bỗng dưng bị người ta đánh, ngươi không truy cứu người đánh, ngược lại nói người bị đánh gây sự là đạo lý gì hả”

Vệ Vương bị hắn hỏi cho cứng họng, quần chúng cũng rạo rực hò hét cho cái mặt già của Vệ Vương đỏ chót.

“Còn những tên lưu manh đập phá cửa hiệu Quảng An đường, tại sao trước đó không đập mà bây giờ mới đập, là ai đứng sau làm chủ Chỉ cần đến phụ cận thôn Ninh Câu chộp vài tên tới đây là có thể thẩm vấn ra.” Tiêu Ngự nói, “Thôn Ninh Câu cách kinh thành không xa, giờ ra roi thúc ngựa đến đó, chưa tới giữa trưa là có thể đem người về rồi.”

Giản lục tiểu thư trong kiệu nhúc nhích ngón tay, bấu chặt góc áo lại chậm rãi thả ra, khóe môi hiện nụ cười lạnh.

Tào Thụy là thị vệ giỏi nhất phủ Nguyên Vương, ngay cả thân vệ Nhị Cửu bên cạnh Tạ thế tử so ra còn không bằng gã. Chỉ cần là Tào Thụy ra tay thì nhất định không có sơ hở.

Muốn điều tra Chỉ phí công thôi.

“Chỗ bản vương là Tông Nhân phủ, đâu phải Đại Lý Tự…” Vệ Vương thì thào hai câu, chắt lưỡi.

Lão có chỗ nào giống nghiêm túc đi tra án không Tình thế hiện tại rõ ràng là bắt vịt lên giá, cần lão biến thân đại lão gia Bao Thanh Thiên phân xử sáng suốt.

Lão còn chưa kịp phản đối. Ba Thái y, mười mấy cấm vệ Vũ lâm quân hai bên trái phải và mấy chục con mắt sáng lấp lánh của bách tính đang dõi theo lão, da mặt lão có dày đến mấy cũng không cách nào thoái thác.

Lão đường đường là một Vương gia đã quá tuổi lập nghiệp, tại sao lại bị một đứa chưa đủ lông đủ cánh xem nhẹ đến mức này

Vệ Vương nhìn Tiêu Ngự chằm chặp, oán hận nghiến răng, vung tay nói, “Người đâu! Đến thôn Ninh Câu bắt mấy tên lưu manh kia đến cho bản vương!”

Tiêu Ngự đến cạnh Nhị Cửu thì thầm gì đó. Nhị Cửu vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, cứ như không dám tin. Tiêu Ngự lườm một cái, Nhị Cửu lập tức cung kính cúi thấp đầu, xoay người ra ngoài.

Giản lục tiểu thư từ khe hở màn kiệu nhìn thấy được, theo bản năng cắn chặt môi.

Nàng dời mắt nhìn Phùng đại phu. Phùng đại phu đang chăm chú nhìn Tiêu Ngự, mặt tràn đầy lo âu và thân thiết.

Đã từng, tất cả những thứ này đã từng thuộc về nàng.

Không, dù lúc nàng được Tạ thế tử toàn lực che chở cũng không thể ra lệnh cho thân vệ của y như vậy.

Bây giờ, trước mặt người kia, Nhị Cửu lại cung kính chẳng khác nào đang đối mặt Tạ Cảnh Tu…

Phùng đại phu đến chỗ Tiêu Ngự, ngập ngừng như không biết phải nói gì.

Tiêu Ngự cười nói, “Phùng lão đừng lo, ta tự biết chừng mực.”

Phùng đại phu thở dài một hơi, “Ngươi xưa nay không cần ai lo lắng, lão phu biết, nhất định các nàng đã làm ra việc không thể tha thứ. Nhưng mà… dù gì nàng cũng là mẫu phi của Thế tử. Bây giờ náo thành như vậy, đến lúc Thế tử về ngươi phải giải thích với y thế nào”

Tiêu Ngự nghĩ đến Tạ Cảnh Tu, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên bực dọc và phẫn nộ.

Trước giờ hắn là người thích nghi với mọi hoàn cảnh, Thế tử cường ngạnh cưới hắn nhưng cũng chừa cho hắn một đường lui quang minh chính đại, bởi vậy hắn dĩ nhiên cảm kích Tạ Cảnh Tu.

Sau khi thành thân cũng không phát sinh mâu thuẫn lớn, cố tình lại xảy ra vô số xích mích nhỏ bé không đáng kể, nhưng dồn lại cho đến bây giờ đã khiến hắn không thể nhẫn nhịn nữa.

Hắn nghiến răng, lát sau hừ lạnh, “Nếu y đòi ta giải thích, ta nhất định cho y lời giải thích tốt nhất!”

Phùng đại phu giật mình, lo càng thêm lo.

Nhìn dáng vẻ Thế tử phi đúng là sinh lòng bất mãn với Thế tử rồi.

Phùng đại phu nhìn Tiêu Ngự về vị trí giữa công đường, lòng thấp thỏm bất an, quên luôn không lâu trước đó ông còn hy vọng Tạ Cảnh Tu và Giản lục tiểu thư có thể se kết nhân duyên.

Vệ Vương phái người đi bắt, hiện tại chả có ai để hỏi. Tiêu Ngự đến trước kiệu nhìn một lúc, đột ngột lên tiếng, “Vương phi, có phải đêm qua chính ngươi dùng danh nghĩa Vương gia lệnh cho tướng sĩ thủ thành không cho ta vào”

Trong kiệu không ai trả lời. Tiêu Ngự thở hắt ra, “Ta thực sự không hiểu ngươi nghĩ cái gì. Ngươi đối phó ta cũng không quan trọng, nhưng ngươi đặt Tạ thế tử ở chỗ nào Ngươi một lòng muốn Tạ Cảnh Tu cưới Giản lục tiểu thư, nhưng y không thích ngươi cũng không quan tâm. Chỉ vì ân cứu mạng của Giản đại phu mà ngươi muốn bắt con trai bồi thường cho Giản gia Người Giản gia nghĩ như vậy thì không có gì lạ, nhưng ngươi thân là sinh mẫu của Tạ thế tử, tại sao lại đứng ở lập trường Giản gia chứ không phải lập trường của Tạ thế tử Ngươi xem Thế tử là cái gì hả”

Trong kiệu vẫn không ai trả lời.

Tiêu Ngự nhớ lại Tạ Cảnh Tu vì muốn cưới hắn mà hao tâm tổn trí, đến ngày thành thân cũng chỉ có mỗi Vương gia ra mặt. Tạ Cảnh Tu không biểu hiện mất mát, nhưng Tiêu Ngự lại có hơi thương tiếc y.

Y dốc hết sức lực xin thánh chỉ ban hôn, hoan hoan hỉ hỉ thành thân, kỳ thực, nhìn lại ngày hôm đó cũng chỉ một mình y vui mừng mà thôi. Hắn thân nam tử, mặc dù xuất giá cũng không có vấn đề gì nhưng không thể thật lòng vui vẻ. Toàn Vương phủ không một ai chúc phúc cho Tạ Cảnh Tu, người duy nhất mừng như mở cờ lại là Hoàng đế rắp tâm hại người, người chân chính chăm chút cho hôn nhân này chỉ có một mình Tạ Cảnh Tu.

Hắn đã nghe không ít chuyện của Tạ Cảnh Tu lúc bé từ Phùng đại phu và Nhị Cửu, Vương phi này chưa bao giờ quan tâm y, lúc Tạ Cảnh Tu ba tuổi suýt chết, cũng nhờ Phùng đại phu cực nhọc ngày đêm, không dám nghỉ ngơi chăm sóc cho y khỏi bệnh.

“Ngươi xưa nay chưa từng đối đãi tốt với y, chỉ biết tạo thêm ấm ức, thật không biết ngươi có tư cách gì sĩ diện trước mặt y, làm bộ làm tịch, mặt dày trơ tráo.”

“Ngươi… ngươi nói gì! Hỗn xược!” Người trong kiệu rốt cuộc không thể im lặng nữa, màn kiệu lay động kịch liệt, tiếng quát mắng truyền ra.

Tiêu Ngự được mở mang tầm mắt, lòng mang khoái cảm ác ý.

Vương phi giận tái mặt, vai run không ngừng, run môi nói, “Ngươi có nghe không… ngươi nghe thấy không… nàng dám buông lời hỗn láo! Không thể giữ lại, người như thế tuyệt đối không thể giữ lại phủ Nguyên Vương!”

Giản lục tiểu thư liền nhẹ giọng trấn an Vương phi, rũ mắt đăm chiêu.

Hơn một canh giờ sau, thị vệ ra ngoài bắt lưu manh đã trở lại. Nhị Cửu cũng về đến nơi, tìm một góc hẻo lánh mà đứng.

Thị vệ áp giải mấy tên lưu manh lên công đường, đám kia chưa từng gặp loại thế trận này, nhất thời mềm chân, quỳ xuống dập đầu liên tục.

Tào Thụy mặc thường phục đứng ngoài xa nhưng thu hết tình hình trong sân vào mắt.

Mắt gã quét Tiêu Ngự mấy lần, lại nhìn qua cỗ kiệu, khóe miệng nhếch nụ cười khinh thường.

Quả nhiên Thế tử phi vẫn rất trẻ người non dạ, gom vài tên lưu manh mà muốn tìm ra chân tướng Chân tướng chính là những tên lưu manh này muốn hưởng không cháo thuốc của Quảng An đường, lại bị người có tâm xúi giục nên mới tụ tập đập phá cửa hiệu Quảng An đường.

Thật ra gã không làm gì hết, chỉ đơn giản chiếu theo lòng người mà thôi.

Vệ Vương không kiên nhẫn ngắt lời lũ lưu manh, lạnh lùng nói, “Chuyện đập phá cửa hiệu Quảng An đường rốt cuộc là sao! Thành thật khai ra mau!”

“Ta nói, ta nói.” Một tên lưu manh vội nói, “Cái gì ta cũng nói hết! Chỉ xin đại lão gia tha cho ta một con đường sống! Ta trên có mẹ già tám mươi…”

“Câm miệng! Nói trọng điểm!” Vệ Vương nóng nảy.

Tên lưu manh liền thu lại cái mặt láu cá, thành thật nói, “Các huynh đệ chúng ta đều có cả nhà già trẻ phải nuôi nên thường xuyên đến các cửa hiệu cháo thuốc xin tiếp tế. Lúc Giản gia mở cửa hiệu, bất luận là ai đến cũng sẽ không ra về tay không. Nhưng từ khi đổi thành Quảng An đường thì lại quá sức hẹp hòi. Người bình thường đến ăn cháo còn phải lấy đồ ra trao đổi! Đại lão gia minh giám, thấy vậy có khiến mọi người phẫn nộ không! Cửa hiệu cháo thuốc đều do các quý nhân thương xót muôn dân đói khổ nên mở từ thiện, Quảng An đường này lại làm chuyện trái lương tâm, vin vào đó mà kiếm lời. Bọn ta thấy xốn mắt, lại nghe nói đại phu Quảng An đường bức ép Giản lục tiểu thư, thật khinh người quá đáng, nhất thời xúc động nên…”

Giản lục tiểu thư mỉm cười.

Nhìn đi, đây mới là sự thật.

Vệ Vương nhìn Tiêu Ngự, ngữ khí bất thiện, “Lưu manh đã bắt, hỏi cũng hỏi rồi, ngươi còn gì để nói không!”

Tiêu Ngự nói, “Ta dĩ nhiên có lời muốn nói. Tại sao cửa hiệu Giản gia được đám lưu manh vô lại yêu thích, còn Quảng An đường được bách tính yêu thích mà bị đám phản động đánh phá!” Hắn quay lại đối diện với dân chúng, cất cao giọng, “Cửa hiệu cháo thuốc vốn thiết lập vì dân nghèo, chỉ nên giúp đỡ người thật sự cần giúp. Cửa hiệu Giản gia ai đến cửa cũng không từ chối, dân chúng nghèo khổ làm sao đấu lại phường lưu manh, mười thùng cháo thì đã có tám thùng bị lũ ăn không ngồi rồi cướp mất. Quảng An đường đặt quy định, chặt đứt con đường chỉ biết hưởng thụ của đám vô lại nên chúng đương nhiên sẽ ghi hận. Thứ cho ta nói thẳng, cửa hiệu Giản gia kinh doanh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay đến tai hại ấy cũng nhìn không ra. Tại sao lại trơ mắt nhìn đám du thủ du thực cướp mất phúc lợi của dân nghèo mà không thay đổi đối sách Bây giờ còn dựa vào lưu manh đại náo Quảng An đường để Giản gia chiếm lại các gian nhà mở cửa hiệu, mỗi ngày phát cháo nhưng bách tính nào có nhận được, cứ như chuyên dùng để nuôi không lũ vô lại này.”

Tiêu Ngự vừa dứt lời, mọi người lập tức sôi nổi nghị luận.

Người dân đến Quảng An đường chẩn bệnh cũng biết nội tình, gật đầu liên tục.

“Đúng là đạo lý này. Dân nghèo quả thực khó lấy được cháo ở cửa hiệu Giản gia. Ngày nào cũng có một đống lưu manh chắn trước cửa, ai mà dám vào Hôm ấy chúng ta chỉ hận lưu manh cản đường, nhưng cửa hiệu Quảng An đường có thể chặn lũ vô lại này ở ngoài, tại sao cửa hiệu Giản gia lại mặc cho chúng lộng hành”

“Mở miệng nói thích làm từ thiện, kỳ thật có được mấy người chịu ơn cửa hiệu Giản gia”

“Đồ vào bụng lũ côn đồ hết rồi, có tên nào dám nói cửa hiệu Giản gia không tốt chứ.”

Giản lục tiểu thư trong kiệu sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Nàng không ra đối chất lại bị rơi xuống thế hạ phong.

Vệ Vương vỗ bàn quát mọi người yên lặng, lại thấy màn kiệu hất lên, một bóng người thướt tha bước ra, đứng giữa sân.

Lần này không cần Vệ Vương quát, mọi người cũng tự giác im lặng, không hẹn mà cùng nhìn bóng dáng mảnh khảnh lả lướt kia.

Giản lục tiểu thư nhẹ nhàng hành lễ với những người đang ngồi, nói, “Nếu Phượng đại phu nhắc đến Giản gia, ta không thể không nói vài câu.” Nàng nhìn mấy tên quỳ dưới đất, “Cái gì mà cửa hiệu Giản gia được lưu manh yêu thích, cửa hiệu Quảng An đường được dân chúng kính trọng, tất cả đều là những lời vô căn cứ. Quả thật, quy định của cửa hiệu Quảng An đường hoàn thiện hơn cửa hiệu Giản gia. Nhưng mọi người cũng biết, cửa hiệu Quảng An đường dựng lên dựa trên cơ sở là cửa hiệu Giản gia. Cửa hiệu Giản gia kinh doanh mấy năm, đã tìm ra phương pháp kinh doanh tốt hơn, vừa định phổ biến thì lại bị cửa hiệu Quảng An đường thay thế toàn bộ, ngay cả địa chỉ cũng lấy của cửa hiệu Giản gia. Lúc bỏ chạy, Giản gia chỉ kịp mang người đi, những đồ vật khác đều để lại hết, ngay cả phương pháp kinh doanh, Giản gia cũng không giấu làm của riêng.”

Tiêu Ngự bật cười. Tại sao người này có thể dùng cái mặt đứng đắn nói ra lời vô liêm sỉ như vậy nhỉ Phương pháp kinh doanh của Quảng An đường là cho Giản gia dạy hả Đúng là dám nghĩ dám nói.

Nhưng hắn không tin uy vọng của Giản lục tiểu thư có thể dễ dàng thuyết phục được mọi người.

Loại chuyện này vốn không cách nào đối chứng, chỉ có mọi người tin hay không thôi.

Giản lục tiểu thư nhìn Tiêu Ngự, gương mặt tú lệ thản nhiên không gợn sóng, lại ẩn hiện vẻ khiêu khích.

Tiêu Ngự chỉ thấy hết sức vô vị, quay đầu không nhìn nàng, liếc qua Nhị Cửu, Nhị Cửu gật đầu.

Lại nghe một tên đang quỳ dưới đất đột nhiên nói, “Bẩm đại nhân, tiểu nhân xin khai thật. Tiểu nhân được Giản gia giao phó, cố tình tụ tập nhân thủ đánh phá cửa hiệu Quảng An đường. Giản gia muốn giành lại những cửa hiệu đó nên đã nghĩ ra biện pháp này, vừa muốn bôi đen Quảng An đường vừa cất nhắc Giản gia.”

Tên kia còn chưa dứt lời, Giản lục tiểu thư đã bay sạch vẻ hờ hững, không dám tin quay lại trừng mắt.

“Ngươi… ngươi nói bậy!”

Tào Thụy nhíu đôi mày rậm. Những tên vô lại này đúng là bị xúi giục nhưng hoàn toàn không biết ai làm chủ, tại sao lại nói những lời này Không hiểu sao, gã theo bản năng quay đầu nhìn Nhị Cửu.

Lại thấy Nhị Cửu nhếch môi mỉm cười với gã, ngập tràn khinh bỉ.

Tào Thụy nháy mắt sáng tỏ, lại càng thêm kinh ngạc.

Đúng là Nhị Cửu cố ý ngụy tạo nhân chứng

Giản lục tiểu thư tức đỏ mặt, hai mắt trợn trừng nhìn tên kia.

Cảm giác oan uổng mà không thể giải bày, rốt cuộc nàng đã được cảm thụ.

Tên kia không nhìn nàng, vẫn cúi đầu kể lại quá trình gây án như đọc thuộc lòng, cuối cùng còn đưa ra một cây trâm ngọc.

“Đây là thù lao mà đại nha hoàn bên cạnh Giản lục tiểu thư cho tiểu nhân, tiểu nhân làm việc trái lương tâm, làm thế nào cũng ngủ không yên. Giờ nói ra rồi thì cả người nhẹ nhõm.”

Lời khai hết sức nhẹ nhàng, tiểu tình nhân của tên đó đang nằm trong tay sát thần. Tên lưu manh chỉ thấy đế giày của Nhị Cửu đã sợ đến mất mật.

Giản lục tiểu thư cuống cuồng quay đầu nhìn bốn phía.

Nhị Cửu lôi cánh tay Bán Hạ kéo ra giữa sân, cười nói, “Giản lục tiểu thư định tìm nha hoàn này sao” Hắn nói rồi giật cây trâm ngọc trong tay tên lưu manh, ướm lên đầu Bán Hạ, “Vậy là không phải oan uổng Bán Hạ cô nương rồi, cây trâm này là một cặp với đôi khuyên tai của ngươi.”

Giản lục tiểu thư giận đến hai mắt như muốn phát lửa, đột ngột quắc mắt trừng Tiêu Ngự.

“Các ngươi hãm hại ta!”

Tiêu Ngự chỉ cười, “Có phải hãm hại hay không trong lòng ngươi tự biết.”

Một câu hai ý, Giản lục tiểu thư hiểu một ý, đám người Vệ Vương lại hiểu theo ý khác.

Phùng đại phu tức giận, “Giản Nhu, chẳng trách sáng nay nay ngươi nói chắc như đinh đóng cột rằng Thế tử phi không cách nào cứu vãn tai họa. Ta tưởng ngươi đã biết cái gì, thì ra tất cả chuyện này đều do ngươi dựng lên, khó trách ngươi biết rõ ngọn nguồn!”

“Ta không có!” Giản lục tiểu thư vừa hoảng vừa giận, “Ta không có! Rõ ràng tên lưu manh này ăn nói linh tinh! Hắn bị người ta xúi giục! Các ngươi không điều tra rõ ràng, chỉ nghe lời phiến diện đã muốn vu cáo ta sao!”

“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Giản lục tiểu thư muốn nói ai vu cáo ngươi” Tiêu Ngự cười cợt. Thật ra không nhất thiết phải chèn ép Giản lục tiểu thư thế này, khiến nàng không ngồi tù cũng phải đền tiền, chỉ là hắn quá lười diễn kịch với nàng rồi.

Chi bằng đường hoàng xé rách mặt nạ, sau này không cần phải tiếp tục đối mặt với loại người bề ngoài thanh cao mà tâm địa giả dối ngụy tạo.

“Đã điều tra rõ, Giản lục tiểu thư có tự tin hành động như cá không lọt lưới, sẽ không bị phát hiện dấu vết sao.” Tiêu Ngự cười trào phúng.

“Ngươi ngậm máu phun người!” Giản lục tiểu thư đã bao giờ nếm mùi oan ức và nhục nhã như vậy đâu, nhất thời giận run người. Bán Hạ cuống quýt đến đỡ nàng.

Chuyện này xác thực không phải do nàng làm, mặc kệ mục đích của nàng có phải bạo loạn hay không, nhưng tên lưu manh này nói toàn là lời vô căn cứ, mà bây giờ nàng không thể giải thích được.

Lại nhìn ánh mắt người xung quanh nhìn nàng, rõ ràng mang theo nghi ngờ và khinh khi tột độ.

Đám này thế mà lại tin! Đồ ngu, một lũ ngu muội!

Giản lục tiểu thư cắn muốn nát răng, oán khí tích tụ bốc lên, muốn nôn ra máu.

Tiêu Ngự nhìn nàng, khẽ lắc đầu. Nếu biết oan ức khó chịu như thế này, tại sao nàng vẫn cố tình năm lần bảy lượt đổ lên đầu người khác

Lúc đổ oan cho người ta sao không nghĩ ngày nào đó chính mình cũng bị nếm mùi vị này.

Bán Hạ tức tối, “Ta không cho hắn cây trâm này! Sáng nay ta còn đeo nó trên đầu mà, nhất định là bị người nào lén lấy mất!”

Nhưng không ai để ý nàng.

Tiếng xì xầm từ nhỏ dần tăng âm lượng, Giản lục tiểu thư đứng giữa công đường, mặt mày tái mét, cảm giác như nàng đã thành cái bia cho mọi người chỉ trích, nhưng lời thì thầm kia rõ ràng đang chế nhạo nàng.

Thanh danh hoàn mỹ nàng khổ công gầy dựng mười mấy năm cứ thế bị phá hủy! Bị đạp đổ! Mặc kệ sau này làm mọi cách để che lấp nhưng dân chúng sẽ không bao giờ mù quáng sùng bái nàng, kính ngưỡng nàng nữa, còn không biết có bao nhiêu người âm thầm nhạo báng sau lưng.

Chỉ cần tưởng tượng ra tình cảnh đó, trước mắt Giản lục tiểu thư chợt tối sầm, loạng choạng chực ngất.

“Nhu Nhi, trở về.” Âm thanh lạnh lùng truyền ra từ trong kiệu, Giản lục tiểu thư ngẩn người, tâm thần hỗn loạn bị tiếng gọi này kéo về.

Nàng liếc Tiêu Ngự, cái nhìn kỳ quặc khiến Tiêu Ngự thấy vô cùng khó chịu.

Giản lục tiểu thư về kiệu, cúi người chui vào.

Vương phi nói, “Người đâu, khởi kiệu hồi phủ.”

Nàng dứt khoát dùng danh hiệu Vương phi ra lệnh cho người hầu. Đang ngồi trên kia ngoại trừ Vệ Vương thì không còn ai có tư cách chống đối nàng.

Không có tư cách tức là không thể làm gì được.

Tiêu Ngự thấy vài kiệu phu bước lên, một trước một sau khom người tính nâng kiệu đi.

Đám người Vệ Vương thở phào một hơi. Cũng may then chốt quy về Giản lục tiểu thư, cuối cùng phủ Nguyên Vương không bị mất mặt, vậy cũng xem như vạn sự đại cát rồi.

“Chờ đã.” Tiêu Ngự đột nhiên chặn đường kiệu. Đám người Vệ Vương thấy vậy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.

Hắn còn muốn làm gì nữa!

Kiệu phu đành phải dừng chân, người trong kiệu vẫn không lên tiếng.

Tiêu Ngự cười mỉa, “Vương phi nương nương, nay đã chứng minh Quảng An đường của ta vô can, nhưng có quan hệ lớn lao với Giản lục tiểu thư. Ngươi dâng đơn kiện tố cáo ta với Tông Nhân phủ, rêu rao vì đại nghĩa diệt thân. Giờ thì sao đây Thân nay biến thành Giản lục tiểu thư, Vương phi định xử trí như thế nào”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.