Editor: Vện
Nhị Cửu dõi mắt trông ra tiền phương, đến khi thấy được tướng lĩnh dẫn đầu, không khỏi ngẩn người, thấp giọng thì thào, “Là hắn sao”
Tiêu Ngự vẫn đang nghĩ đến chiến loạn xung quanh thành Hoài Thiên. Dân chúng các thôn bị tham quan địa phương triệt tiêu đường sống mới liên thủ phản kháng, cuối cùng bị quan phủ phái binh trấn áp tàn nhẫn.
Lý tri phủ cũng tham gia trấn áp, Tiêu Ngự đã giao du với hắn vài lần. Lý tri phủ không phải loại người cùng hung cực ác nhưng vẫn không lưu tình đuổi tận giết tuyệt bách tính cùng khổ, không chút do dự.
Vậy cái gọi là thân vệ của Hoàng đế, rốt cuộc có thể nhân từ bao nhiêu với người dân vô tội Liệu rằng bọn họ có suy xét những thôn dân bình thường chất phác chỉ là bị kích động hoặc bị lợi dụng không Hay là đã biết rõ nguyên nhân, nhưng có vị bề trên nào cân nhắc đến tính mạng người dân không
Tiêu Ngự hỏi Nhị Cửu nghi ngờ của mình, Nhị Cửu lại nói, “Thế tử phi đừng lo. Người dẫn binh là Lâm Hiển, Thế tử Việt Bắc hầu, người này cực kỳ chính trực, lại nhân từ, nếu do hắn cầm quân thì chắc chắn không tàn sát người vô tội.”
“Thế tử Việt Bắc hầu Hắn có thể nắm giữ Vũ lâm quân, chắc rất được Hoàng đế tín nhiệm.” Tiêu Ngự nói.
Nhị Cửu gật đầu, thấy hắn hỏi han chuyện triều đình cũng không có gì bất ổn.
“Phủ Việt Bắc hầu là võ tướng thế gia được đương kim thiên tử tin tưởng nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894727/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.