🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Vện

Sáng hôm sau, Tiêu Ngự vừa ra cửa Quảng An đường đã bị chặn đường. Tiêu Ngự nhìn mấy người dáng vẻ như nô bộc, nhíu mày.

Lục Dung Dung đang vẩy nước lau nhà trước cửa thấy thế, sợ lại có người đến Quảng An đường gây chuyện, liền xách chổi chạy đến.

“Sư phụ, bọn họ là đám nào.” Lục Dung Dung đứng kế Tiêu Ngự, cảnh giác nhìn mấy người kia. Từ lúc theo Tiêu Ngự học y, Lục Dung Dung liền tự động đổi xưng hô thành sư phụ.

Khâu đại nương được vài tiểu nha hoàn đỡ xuống từ xe ngựa gần đó, tóc vấn chỉnh tề, sắc mặt hơi tái nhợt, vành mắt thâm đen, đi đứng liêu xiêu.

Hôm qua nàng mất cả đêm trấn an Phượng Vân Ninh, nói sẽ đích thân đi mời Phượng Chiếu Ngọc, vội vã rời khỏi phủ Quốc công.

Buổi tối Tiêu Ngự về ngủ ở Vương phủ, Khâu đại nương cầm bái thiếp của An Tại Thanh đến gõ cổng Vương phủ nhưng người hầu gác cổng căn bản không thèm để ý, Khâu đại nương hết cách, chỉ còn nước đậu xe ngoài cửa Quảng An đường chờ nguyên đêm.

Tiêu Ngự nhìn Khâu đại nương chỉn chu đến trước mặt hắn, quy củ khom người, nói, “Vị này hẳn là Phượng đại phu, lão nô là người hầu của An quốc hầu phu nhân.” Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt Tiêu Ngự, chỉ thấy hắn hờ hững lạnh nhạt, nghe thân phận của nàng cũng chẳng có vẻ gì là bất ngờ. Khâu đại nương lập tức sinh lòng bất an.

Nàng có thể khẳng định vị Phượng đại thiếu gia chân chính đây biết rõ những chuyện năm xưa chủ nhân nàng đã làm với mẹ con hắn, nếu nói trong lòng hắn không hận, bản thân Khâu đại nương cũng không tin. Bị tước đoạt thân phận trưởng tử, bị bắt ăn mặc như nữ tử mà gặp người, cuối cùng còn bị ép gả cho nam nhân… chuyện này đối với bất kỳ nam nhân nào cũng là sỉ nhục không thể tha thứ. Nếu hắn bộc lộ vẻ kinh ngạc hoặc thù hận, Khâu đại nương may ra ứng đối được. Nhưng cố tình hắn lại lãnh đạm như mây gió, Khâu đại nương càng thấy hắn tâm cơ thâm trầm, không dễ đối phó chút nào.

Tiêu Ngự vẫn còn mơ ngủ, đâu biết đại nương nghiêm trang trước mắt đây đã cộp cái mác thâm sâu khó lường lên mặt hắn.

Đương nhiên hắn không thấy bất ngờ, coi như ở thực tế chưa từng tiếp xúc với đại nương bên cạnh Phượng Vân Ninh nhưng trong mơ đã gặp tám trăm lần, đã sớm là người quen cả.

“Có chuyện gì không” Tiêu Ngự nén không ngáp, lên tiếng hỏi.

Lục Dung Dung lại phản ứng gay gắt hơn hắn nhiều, Lục Dung Dung nghe nói sư phụ nàng bị cô cô là An quốc hầu phu nhân ức hiếp, sau khi Khâu đại nương tự giới thiệu thân phận, nàng liền trừng lớn mắt oán hận nhìn chằm chằm Khâu đại nương, nếu không phải sư phụ dạy làm đại phu không được phân biệt đối xử thì nàng đã sớm vác chổi đánh đuổi đám người này rồi.

Ánh mắt của Lục Dung Dung quá mãnh liệt, Khâu đại nương không khỏi liếc nhìn nàng.

Nhưng cái nhìn này lập tức khiến Khâu đại nương kinh hãi trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin săm soi gương mặt Lục Dung Dung.

Lục Dung Dung không vui gằn giọng, “Bà hổ già, nhìn gì mà nhìn!”

Bây giờ Lục Dung Dung ngày nào cũng theo Bách Linh làm đồng bọn, lại học không ít bản lĩnh từ Tiêu Ngự, dưới chỉ đạo của Tiêu Ngự và Tần lão đại phu cũng có thể tự chẩn ra vài loại bệnh nhẹ, nàng dựa vào chính mình kiếm tiền nuôi đệ muội, bởi vậy tính khí đã trầm lắng rất nhiều so với lúc mới đến, thái độ hiện tại đã là kiềm nén lắm rồi.

Khâu đại nương vẫn chưa phục hồi tinh thần từ cơn hoảng hốt, chỉ Lục Dung Dung, lắp bắp, “Ngươi… ngươi…”

Giống, quá giống, diện mạo đứa trẻ này giống hệt phu nhân lúc mười mấy tuổi…

Lục Dung Dung ngày càng mất kiên nhẫn, thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Tiêu Ngự, vội ân cần nhích qua, lấy lòng nói, “Sư phụ, bên ngoài gió lớn, ngươi vào trong nghỉ ngơi đi, chuyện bên ngoài cứ để ta lo.”

Khâu đại nương thấy Tiêu Ngự muốn đi, đành gác chuyện Lục Dung Dung qua một bên, vội vàng nói với Tiêu Ngự, “Ta muốn mời Phượng đại phu đến phủ An quốc công một chuyến. Phu nhân nhà ta ngã bệnh, hy vọng Phượng đại phu bớt chút thời gian chẩn đoán.”

Tiêu Ngự còn chưa nói gì, Lục Dung Dung đã bất mãn cười lạnh.

“Phu nhân nhà ngươi! Ta có nghe lộn không, ngươi bảo sư phụ ta đến chẩn bệnh cho phu nhân nhà ngươi à! Các ngươi nghĩ mình là ai mà lớn lối quá vậy!”

Nhìn biểu cảm châm chọc quen thuộc khó tả, Khâu đại nương khó giữ nổi bình tĩnh.

Tiêu Ngự chỉ cười thản nhiên, nói với Lục Dung Dung, “Dung Dung, không nên vô lễ với khách.”

Lục Dung Dung bất bình dẩu môi, chống cái chổi đứng cạnh Tiêu Ngự.

Khâu đại nương bắt lấy một tia hy vọng, “Vậy… Phượng đại phu có thể đi cùng lão nô được không”

“Không đi.” Tiêu Ngự từ chối không chút do dự, “Đại nương nên mời người khác cao minh.”

Bảo hắn chẩn bệnh cho Phượng Vân Ninh hả Suy nghĩ thật quái lạ, hắn là đại phu chứ không phải thằng ngốc, vì sao các nàng cảm thấy hắn sẽ đồng ý.

Khoan nói chuyện đó, Phượng Vân Ninh có yên tâm để hắn động dao trên người nàng không Đến bản thân hắn còn lo.

Cõi lòng Khâu đại nương trĩu xuống. Mời người khác cao minh, nếu thật sự mời được đại phu cao minh thì mắc gì các nàng phải chú trọng Phượng Chiếu Ngọc.

Phượng Vân Ninh mang thai bất ổn, mời bao nhiêu đại phu cũng chẩn không ra, ngay lúc các nàng quẫn bách nhất lại nghe tin Phượng Chiếu Ngọc bảo vệ thành công thai nhi của một ca sinh non, quả thực cứ như cố ý đối nghịch với các nàng.

Cố ý bưng một chén nước mát lạnh trước mặt kẻ đói khát, hỏi các nàng có dám uống hay không.

Bây giờ các nàng nào còn quan tâm dám hay không dám, mà là không uống thì không xong.

Khâu đại nương quan sát bốn phía, kiên trì khuyên nhủ, “Phượng đại phu, thứ cho lão nô lắm miệng, mong Phượng đại phu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định, đây chính là cơ hội rất tốt để hóa giải hiềm khích. Trước kia phu nhân có lỗi với ngươi, nhưng cũng vì vậy mà ngươi kết được cơ duyên, Đại phu nhân cũng được bình yên vô sự, mối thù này đâu hẳn là quá sâu nặng. Không dối gạt Phượng đại phu, phu nhân tính khí bạo ngược, nhưng chuyện năm đó, người phạm lỗi cũng đâu chỉ có mình phu nhân. Hiện tại phu nhân có chuyện cầu xin ngươi, chỉ cần Phượng đại phu chữa lành cho phu nhân, phu nhân có lại tùy hứng cũng sẽ vướng phải ân tình của Phượng đại phu, ân oán năm xưa khó có thể xóa bỏ nhưng phu nhân cũng không thể gây khó dễ cho Phượng đại phu nữa. Đây chẳng phải là chuyện đôi bên cùng được lợi sao Tuy chuyện này không đủ để giải mối hận trong lòng Phượng đại phu, nhưng lợi ích rõ ràng trước mắt, Phượng đại phu khoan hãy hành động theo cảm tính. Để biểu hiện thành ý của phủ Quốc công với Phượng đại phu, Phượng đại phu cứ việc mang theo thị vệ Vương phủ bảo vệ an toàn cho ngươi.”

Tiêu Ngự thật sự bị lời khẩn cầu chân thành của Khâu đại nương tác động, vị này quả là một nhân tài. Theo cái tính tình của Phượng Vân Ninh mà có thể trụ được đến hôm nay, chưa bị lật đổ, ngoại trừ dựa vào sủng ái của An quốc hầu, hơn nửa chắc là dựa vào Khâu đại nương ra tay rồi.

Lục Dung Dung vẫn cảnh giác nhìn, sợ Tiêu Ngự nhất thời mềm lòng mà đồng ý. Không phải nàng quan tâm mù quáng, nhưng chẳng phải lúc trước sư phụ đã chịu thu nhận nông phụ đã náo loạn y quán đó sao.

“Sư phụ, đừng nghe lời ngon tiếng ngọt của lũ này. Chúng ta vào y quán thôi, người bên ngoài ngày một đông, chúng ta đừng ở đây chắn đường người ta.” Lục Dung Dung kéo Tiêu Ngự vào trong Quảng An đường.

Về chuyện Phượng gia, nàng đã từng tìm hiểu với Bách Linh về Phượng phủ, cứ tưởng tìm được tung tích ca ca, lại bị Bách Linh nhồi nhét một bụng chuyện thất đức của Phượng gia, bây giờ đầu óc cũng tràn ngập ý tưởng đen tối như Bách Linh.

Mấy hôm nay Bách Linh bị ở lại Vương phủ, Lục Dung Dung chỉ có thể đơn độc chiến đấu.

Khâu đại nương thấy một phen khuyên giải chẳng được Tiêu Ngự tiếp thu, hoàn toàn không muốn theo nàng chẩn bệnh cho Phượng Vân Ninh, không khỏi vừa nóng vội vừa chột dạ.

Tuy Phượng Vân Ninh nói nàng nắm được nhược điểm của Phượng Chiếu Ngọc, nhưng Khâu đại nương căn bản không muốn dùng. Bây giờ đang cầu người ta cứu mạng, lấy nhược điểm ra uy hiếp là hạ sách. Phượng Vân Ninh chưa từng nghĩ đến trường hợp dù áp giải được hắn đến, các nàng có dám tin tưởng hắn sẽ dốc sức chữa trị không

Mắt thấy bóng Tiêu Ngự càng lúc càng xa, một nha hoàn bên cạnh Khâu đại nương không nhịn được lên tiếng.

“Nhũ mẫu, phu nhân nói đã có nhược điểm của nàng, ngươi còn phí lời với nàng làm gì Trực tiếp gọi nàng lại đây là được rồi!”

Nói xong cũng không chờ Khâu đại nương ngăn cản, nha hoàn kia cất giọng, “Phượng đại phu, nếu ngươi không muốn Tạ thế tử biết chuyện gièm pha của ngươi, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn theo chúng ta một chuyến!”

Nha hoàn kia cũng là đại nha hoàn của Phượng Vân Ninh, tên Tĩnh Ảnh, nàng không biết chuyện gièm pha đó là gì, nhưng phu nhân biết là được rồi.

Nàng cũng giống hệt Phượng Vân Ninh, quen thói độc tài lấy thế ép người, trước đây từng mắng chửi vô số Thái y đến phủ khám bệnh, làm đủ trò khiến các Thái y khổ không thể tả. Những Thái y kia kiêng dè thanh thế phủ Quốc công và Phượng Vân Phi, dĩ nhiên nào dám buông lời oán hận.

Bây giờ nàng cũng dùng cách đó đối đãi với Phượng Chiếu Ngọc, Khâu đại nương có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.

Tiêu Ngự dừng bước, quay lại nhìn các nàng. Lục Dung Dung cũng căng thẳng, các nàng vậy mà dám lấy Tạ thế tử ra uy hiếp, nàng sợ sư phụ mình thật sự bị An quốc hầu phu nhân nắm được nhược điểm.

Tiêu Ngự nhíu mày nhìn nha hoàn vẻ mặt đắc ý và Khâu đại nương thần sắc phức tạp.

“Chẳng ra cái gì.” Tiêu Ngự nói xong liền bước thẳng vào Quảng An đường, không quay đầu lại, ánh mắt Lục Dung Dung lập tức tràn trề tự tin.

Tĩnh Ảnh mang vẻ mặt khó coi đứng tại chỗ, Khâu đại nương cũng không ngờ Phượng Chiếu Ngọc hoàn toàn không sợ Tạ Cảnh Tu biết thân phận thật của hắn, uy hiếp dụ dỗ gì cũng không được, nhìn tình hình chắc không mời được hắn về phủ rồi.

Lúc này nàng mới dời chú ý qua thiếu nữ ăn mặc thô sơ trước mắt, càng quan sát kỹ càng hoảng sợ.

Dung mạo tương tự, ngay cả tính cách ngang ngược cũng giống hệt, nàng như thấy được bóng dáng Phượng Vân Ninh lúc còn thiếu nữ.

Khâu đại nương có thể khẳng định đây chính là đứa trẻ đó, chính là đứa con gái bị Phượng Vân Ninh tráo đổi mười mấy năm trước, là cốt nhục thân sinh của Phượng Vân Ninh, là Đại tiểu thư chân chính của phủ An quốc công.

Nhưng bây giờ nàng lại làm tùy tùng trung thành tuyệt đối bên cạnh Phượng Chiếu Ngọc.

Chẳng lẽ đây chính là thiên ý trêu ngươi… Khâu đại nương hơi choáng váng, bước chân không vững, tiểu nha hoàn vội vàng đỡ lấy.

“Đi… đi thôi, hồi phủ, lập tức hồi phủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.