Nữ tử kia bị Bách Linh trách mắng một trận, sớm đã mất sạch khí thế ban đầu. Cái gọi là tiếng trống đầu tăng lên dũng khí đã suy sụp, nữ tử vốn dựa vào bầu nhiệt huyết cùng đường mạt lộ, không màng sống chết, chỉ muốn tố giác những thủ phạm hại nàng không thể tiếp tục lấy thuốc, cho người trong thiên hạ thấy rõ bộ mặt giả nhân giả nghĩa, khiến hắn bị người đời chê cười.
Nhưng bây giờ, người vô lý lại biến thành nàng, dường như nàng mới là hạng tiểu nhân lòng tham vô đáy xài bạc của người khác còn lấy oán trả ơn.
Nữ tử ôm đứa trẻ gầy đét, đứng run rẩy ở đầu đường. Nhìn thiếu niên hào hoa phú quý kia bước đến gần, tâm trạng càng thêm hoảng loạn, không biết nên tiếp tục chửi đổng hay che mặt chạy mất.
Tiêu Ngự đến trước mặt nàng, vươn tay nói, “Ta là đại phu của Quảng An đường, hãy cho ta xem đứa trẻ.”
Nữ tử mang vẻ cảnh giác nhìn Tiêu Ngự, tay thêm siết chặt thằng bé vào người.
Vừa rồi nàng chửi bới Quảng An đường, hiện tại sao nàng có thể tin người của Quảng An đường lại tốt bụng chữa trị cho con của nàng
Tiêu Ngự hỏi, “Vị đại thẩm này, ngươi lựa đúng hôm nay đến đây mắng mỏ không phải vì muốn người ta chữa bệnh cho con trai ngươi sao”
Nữ tử nghiêng người tránh tay Tiêu Ngự, không muốn giao con ra.
“Ta… ta đi về, ta không cho ngươi nhìn. Ta không cho ngươi nhìn đâu…” Nữ tử như bị thần kinh thấp giọng lầm bầm, ánh mắt mông lung không dám nhìn Tiêu Ngự.
Đám hán tử đi theo nàng hạch sách, “Giản lục tiểu thư đã kê đơn thuốc cho con của Ngưu thẩm, nhưng vì không có tiền nên không thể bốc thuốc. Có ai không biết phương thuốc của Giản gia là tốt nhất, cần gì ngươi xem bệnh cho thằng bé. Nếu ngươi muốn bắt chước Giản lục tiểu thư, chỉ cần dựa theo đơn thuốc đưa dược liệu ra là được.”
Tiêu Ngự nhíu mày nhìn đám hán tử ồn ào kia, “Ta có thể cho các ngươi biết, Giản lục tiểu thư kê sai đơn thuốc rồi.”
“Cái gì!” Mọi người tức khắc kinh ngạc, có người như bất đắc dĩ, lắc đầu cười khẽ, có người chỉ trỏ, cứ như lời hắn nói rất buồn cười.
“Phượng đại phu, thứ cho tại hạ nói thẳng, y thuật Giản gia lưu truyền đã bao đời, chắt lọc kỹ càng giữ lại tinh hoa. Lúc Giản đại phu còn tại thế, tất cả đại phu của toàn Đại Lương này không ai sánh kịp, đó mới là thần y chân chính. Giản lục tiểu thư là truyền nhân duy nhất của Giản đại phu, lại nắm giữ vô số phương thuốc gia truyền thần kỳ của Giản gia, ngươi ngay cả đứa bé còn chưa nhìn, tứ chẩn cũng chưa thực hiện, chỉ bằng một câu mà quyết đoán phủ định chẩn đoán của Giản lục tiểu thư, vậy thật là… không có đạo lý.” Một nam nhân hơn ba mươi bước ra khỏi đám đông, vuốt râu than vắn thở dài.
Tiêu Ngự nhìn hắn, “Tiên sinh đây là”
Người kia chắp tay vái chào, thái độ vô cùng kính cẩn, “Không dám nhận một tiếng tiên sinh của Thế tử phi, tại hạ là đại phu Liễu Minh của Quang An đường.”
“Liễu đại phu.” Tiêu Ngự gật đầu.
Không chờ hắn nói thêm, Giản lục tiểu thư đã được nha hoàn đỡ từ xe ngựa xuống, thong dong bước đến trước mặt Tiêu Ngự.
Dáng người nàng nhanh nhẹn, phong thái thanh cao, dường như hoàn toàn không để lời châm biếm của Bách Linh vào mắt.
Nha hoàn bên cạnh nàng không phải Bán Hạ lắm miệng nữa, đã đổi thành một nữ tử diện mạo chất phác.
Nha hoàn kia mở miệng, “Phượng đại phu có thể thoải mái chỉ trích việc làm của y quán Giản gia, thị phi đúng sai đều ở lòng người, y quán Giản gia không biện bạch một chữ. Nhưng Phượng đại phu không thể tự tiện vấy bẩn y thuật của y quán Giản gia. Y thuật Giản gia là tâm huyết lưu truyền bao đời của tộc nhân, là gốc rễ gầy dựng nên Giản gia, tuyệt đối không cho bất cứ người nào tùy ý khinh nhờn. Mặc dù Giản gia người ít thế yếu, không tiền không quyền cũng quyết không chịu để yên.”
Từng câu từng chữ đều nhắc đến y quán Giản gia, làm như cực lực ra sức giữ gìn danh dự Giản gia.
Tiêu Ngự lại cảm thấy nàng có dụng tâm kín đáo, có lẽ trước đó đã có thành kiến với hắn rồi.
Bách Linh vẫn luôn theo sau Tiêu Ngự khinh thường hừ lạnh, “Nói tới nói lui mà có vài người vẫn không biết hành vi lấy tiền của người khác còn quay lại trả đũa là vô liêm sỉ!”
Nha hoàn kia tức giận nói, “Ngươi đừng quá phận! Nếu chủ nhân y quán còn tại thế thì y quán Giản gia làm sao suy bại đến nông nỗi này, còn chịu nỗi nhục bị đứa nông cạn như ngươi chỉ trích!”
Nàng lại đẩy gia chủ Giản gia ra làm bình phong, Tiêu Ngự hết sức bất đắc dĩ.
Hắn đã nghe nói chủ nhân tiền nhiệm của y quán Giản gia có ơn cứu mạng Tạ Cảnh Tu, cũng vì Tạ Cảnh Tu mà bỏ mình, chỉ để lại cô nhi quả phụ là Giản phu nhân và Giản lục tiểu thư chống đỡ cả y quán. Bởi vậy Tạ Cảnh Tu mới chiếu cố y quán Giản gia, người Giản gia cần gì cứ lấy, cũng hợp tình hợp lý.
Người xưa chú trọng đền ơn đáp nghĩa, ơn cứu mạng phải trả đến bao giờ mới đủ Chẳng lẽ muốn Tạ thế tử bị cái ơn cứu mạng này trói buộc, vĩnh viễn không cắt đứt được với Giản gia
Nhìn mà xem, Tạ thế tử chẳng qua chỉ là thu lại số bạc đã giúp đỡ, không hề ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của y quán Giản gia, vậy mà không biết bao nhiêu người mắng sau lưng Tạ thế tử vong ân phụ nghĩa.
Cũng khó trách Giản lục tiểu thư có tự tin đối đầu trực diện với Tạ thế tử, thậm chí có thể vẫn chưa từ bỏ ý định cướp đoạt vị trí Thế tử phi.
Trong giá trị quan của thế giới này, nàng đích thật có tư cách cạnh tranh.
Thật là phiền quá, Tiêu Ngự ngẫm nghĩ lại thấy bực bội.
Bách Linh lại không băn khoăn nhiều như hắn, chỉ cười hì hì nói, “Ta nông cạn sao Ta nông cạn mà có thể nhìn thấy lão chủ nhân y quán liều mình cứu Tạ thế tử cao cả biết bao, nhưng sao đến miệng các ngươi lại biến thành lợi thế bức bách người khác vậy Chẳng phải các ngươi muốn đổi đại ân đại đức của lão chủ nhân thành lợi ích của Giản gia à, tiền Tạ thế tử cung cấp cho các ngươi bao nhiêu năm nay có xây mười cái y quán cũng còn dư đấy nhỉ Các ngươi còn muốn thế nào nữa Không cho các ngươi tiền, các ngươi lại dùng danh nghĩa lão chủ nhân đến phá, còn xúi giục người khác đến náo loạn, đây chính là gốc rễ gầy dựng Giản gia của các ngươi đó hả! Đúng là một vốn bốn lời luôn.”
Bách Linh vừa dứt lời, trong đám đông đã có người bật cười.
Ân tình ân tình, vì ân tình mà thiết lập quan hệ, cũng không nên lấy đó làm lợi thế áp chế người khác, nếu không đó đâu còn là ân đức nữa, càng đừng nói đến tình cảm
Đáng tiếc, đạo lý đơn giản như vậy mà không ai thấu triệt bằng một tiểu cô nương.
Tiêu Ngự cũng kinh ngạc nhìn Bách Linh, không nghĩ Bách Linh lại thông suốt thế này.
“Ngươi!” Nha hoàn kia xấu hổ đỏ mặt, chỉ Bách Linh giận dữ mắng, “Vô sỉ ngụy biện! Tiểu thư, nha đầu này cố ý làm nhục mặt y quán Giản gia chúng ta, làm nhục lão chủ nhân!” Nàng mắng xong lại không cam lòng nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu vẫn lạnh lùng bình thản, không thèm đếm xỉa đến nàng.
Rõ ràng là y thiếu nợ Giản gia, rõ ràng là y thiếu nợ tiểu thư nhà nàng, rõ ràng chính y thiếu nợ ân tình của lão chủ nhân! Y dựa vào cái gì để đối xử với Giản gia như vậy, dựa vào cái gì để đối xử với tiểu thư nhà nàng như vậy!
Lụa mỏng lay động, Giản lục tiểu thư tiến lên một bước, cuối cùng cũng cất tiếng, “Ta vốn đến chung vui với y quán vừa khai trương, lại không nghĩ dấy lên một trận sóng gió thế này. Phượng đại phu hà tất luôn để một nha hoàn lên tiếng thay ngươi. Ngươi có gì chỉ giáo cứ việc nói ra đi.”
“Bách Linh là nha hoàn của ta, lời nàng nói cũng là điều ta muốn nói.” Tiêu Ngự tươi cười, không hề bao che.
Bàn tay trong tay áo của Giản lục tiểu thư hơi siết chặt.
Tiêu Ngự nói với mọi người, “Trước đây Tạ thế tử giúp đỡ y quán Giản gia làm việc thiện, sau này rút vốn đầu tư, tập trung vào Quảng An đường, những điều này là sự thật, các ngươi muốn đánh giá sao thì tùy. Như nha hoàn của ta đã nói, Tạ thế tử cung cấp tiền bạc cho y quán Giản gia đủ cho y quán Giản gia sung túc mấy đời, chỉ cần kinh doanh thích đáng thì phát cháo và tặng thuốc từ thiện đều không thành vấn đề. Không dối gạt các vị, cửa hiệu cháo và thuốc, Quảng An đường cũng sẽ mở, có thể giúp đỡ các vị hương thân như trước.”
“Nói đến nói đi còn không phải ngươi đố kỵ với tiếng tăm y quán Giản gia, đố kỵ thanh danh tiểu thư nhà ta nên muốn ngáng chân chặn đường sao.” Nha hoàn của Giản lục tiểu thư giễu cợt, bướng bỉnh hỏi, “Ta cũng muốn hỏi, Quảng An đường của các ngươi dựa vào cái gì!”
Tiêu Ngự nhìn Giản lục tiểu thư, “Lời vừa rồi của nha hoàn cũng là ý kiến của Giản lục tiểu thư nhỉ”
Giản lục tiểu thư im lặng không nói, gương mặt khuất sau mũ mạng khiến người ta không thấy được biểu cảm.
Tiêu Ngự hỏi xong liền mỉm cười nhìn nàng, tất cả mọi người cũng chờ nàng trả lời, nàng không thể lẩn tránh.
Một lúc lâu sau, Giản lục tiểu thư mới lạnh lùng nói, “Nha hoàn của ta tuy nói năng cẩu thả nhưng đạo lý rất hợp lẽ thường, ta nghĩ đó cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người. Cửa hiệu cháo thuốc của Giản gia đã hoạt động lâu năm, nếu không vì thanh danh, Phượng đại phu hà tất phải phô trương thanh thế, đóng cửa các cửa hiệu của Giản gia, lại mở cửa hiệu cho Quảng An đường.”
Tiêu Ngự cười nói, “Danh tiếng Ta không biết Giản lục tiểu thư kinh doanh vì danh tiếng hay mục đích gì, ta chỉ muốn nói, kinh doanh của Quảng An đường là y quán, không phải danh tiếng, chẳng có ai muốn cướp tiếng tăm của ngươi đâu. Y quán chỉ để cứu người, dĩ nhiên là bằng y thuật. Cũng như y thuật Giản gia tuyệt diệu vô song, chỉ cần y thuật Giản gia còn tồn tại thì y quán Giản gia vẫn sẽ sừng sững ra đó. Về phần cửa hiệu cháo thuốc, thứ cho ta không thể đồng tình với phương thức hoạt động của Giản gia, chỉ một mực dựa vào nguồn cung của Tạ thế tử để duy trì toàn bộ, còn tự xưng là vận hành thành thục. Dựa vào cái gì mà ai ai cũng hưởng lợi, chỉ một mình Thế tử chịu thiệt Đây mới là câu ta thực sự muốn hỏi, dựa vào cái gì! Tạ thế tử y không thiếu nợ bất kỳ kẻ nào hết.”
Hắn nhìn bao quát người xung quanh, ánh mắt dừng lại ở hai nam tử áo gấm bị Nhị Cửu bắt được.
“Còn các ngươi, thứ cho ta nói thẳng, các ngươi có tư cách gì phát ngôn bừa bãi ở đây! Các ngươi có đầu tư đồng xu nào vào các cửa hiệu cháo thuốc đó không Các ngươi có tư cách gì lên mặt thuyết giáo Tạ thế tử, nói xiên nói xỏ Quảng An đường! Một đám tiểu nhân!”
Tiêu Ngự tuôn một tràng vô cùng khí phách, không thèm chừa lại chút mặt mũi nào cho họ.
Tuy lời hắn hướng vào hai nam tử bị bắt được, nhưng lọt vào tai người có tâm thì cũng không khác gì bị chửi thẳng vào mặt.
Nếu còn muốn bất bình vì Tạ thế tử không mang ơn báo đáp y quán Giản gia, chẳng phải sẽ thành “một đám tiểu nhân” như lời thiếu niên kia hay sao
Giản lục tiểu thư đứng thẳng thân mình, phong thái luôn lạnh nhạt xuất trần có vẻ sượng ngắt.
Giản lục tiểu thư là người thông minh, lại giỏi ngụy trang, Tiêu Ngự không có ý định vờn qua vờn lại với nàng. Thẳng thắn nói toạc ra, đỡ phải tiếp tục làm bộ làm tịch, hy vọng nàng có thể tự mình lĩnh ngộ đạo lý này.
Mặc kệ nàng muốn gả cho Tạ Cảnh Tu hay muốn tiếp tục dùng ân tình ràng buộc Tạ Cảnh Tu chống đỡ cho y quán Giản gia vô kỳ hạn, hắn đều không muốn nhìn thấy.
“Trở lại đứa bé này thôi.” Tiêu Ngự quay sang nữ tử đứng một bên, “Vị đại thẩm này, không biết các ngươi cần dược liệu gì”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]