Trong lúc chờ Tạ Cảnh Tu đến, Tiêu Ngự không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngồi trầm tư.
Mời Tạ Cảnh Tu đến cũng không hẳn vì chuyện của Giản lục tiểu thư.
Sau mấy lần giải phẫu cấp cứu, Tiêu Ngự càng thấy thiếu thốn dụng cụ và thuốc men.
Ngay cả dụng cụ tiếp nước, truyền dịch và truyền máu cơ bản nhất cũng không có.
Nước muối sinh lý thì có thể pha, môi trường vô trùng cũng có thể cố hết sức tạo ra, nhưng muối ở thời đại này toàn là muối thô, quá nhiều tạp chất, pha thành nước muối uống thì được chứ hắn không dám truyền dịch cho bệnh nhân.
Muốn truyền máu, trước hết phải có điều kiện lấy máu, phân tích nhóm máu và độ tương thích. Điều này yêu cầu máy ly tâm và thuốc chống đông máu.
Mà ngay cả nguyên tố kháng sinh còn chưa được phát minh.
Tiểu Uyển cô nương bị thương ở ruột non, nàng còn chịu đói trong thời gian dài, dinh dưỡng không đầy đủ, chức năng dạ dày suy giảm. Phản ứng đầu tiên của Tiêu Ngự là phải duy trì dinh dưỡng cho đường ruột.
Suy xét kỹ càng, dụng cụ truyền dịch có thể dùng ống tiêm thay thế, nhưng muốn truyền dịch dinh dưỡng thì hắn thật sự không có biện pháp.
Ôi… chẳng khác gì lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Tiêu Ngự bất đắc dĩ thở dài, bên ngoài có người cao giọng hô, “Tạ thế tử đến.”
Rất nhanh, một bóng người cao lớn sải bước tiến vào.
Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn, lập tức chạm mắt với Tạ Cảnh Tu đang chằm chằm nhìn hắn.
“Tạ thế tử tốt lành.” Mấy người đang ngồi vội vàng đứng lên chào, Tiêu Ngự cũng cười hỏi thăm.
“Tạ thế tử, đã lâu không gặp.”
“Đúng thật đã lâu không thấy ngươi, Phượng đại phu.” Tạ Cảnh Tu nói.
Tuy Tạ thế tử không nói gì nhưng Tiêu Ngự vẫn nghe ra mấy phần buồn nôn…
Đều do đống thư tình sướt mướt của y.
Giản lục tiểu thư đứng dậy, bước đến trước mặt Tạ Cảnh Tu, cúi người hành lễ, nhẹ giọng gọi, “Bái kiến biểu ca.”
Tạ Cảnh Tu hơi ngớ ra, gật đầu với nàng.
Tiêu Ngự bên cạnh nheo mắt nhìn.
Hà hà, biểu ca hả
Thanh mai trúc mã, biểu ca biểu muội, đúng là tiêu chuẩn cho phu thê cổ đại, chẳng trách nha hoàn của Giản lục tiểu thư cứ vô tình cố ý khoe khoang quan hệ giữa Tạ Cảnh Tu với các nàng, quan hệ này thật sự đủ thân thiết mà.
Nhị Cửu theo sau ôm áo choàng của Tạ Cảnh Tu, Tạ thế tử đang mặc bộ y phục mới, trước kia chưa thấy lần nào. Áo gấm xanh đen, tay áo thêu hoa văn chỉ bạc, cổ tay đính da lông thượng hạng, giày thêu rồng vàng bốn vuốt, vẫn xa hoa như thế.
Tạ Cảnh Tu đến chỗ cái ghế Tiêu Ngự đang ngồi, nhìn hắn nói, “Phượng đại phu.”
“…” Không đầu không đuôi gọi hắn làm gì.
Phùng đại phu nói, “Phượng đại tiểu thư có vài ý định cần Tạ thế tử hỗ trợ, lão phu cũng đang tò mò, Phượng đại tiểu thư lại có ý tưởng kỳ diệu nào nữa vậy”
Vừa rồi Tiêu Ngự đã suy nghĩ thật kỹ, cứ cho là Tạ Cảnh Tu có thể tìm thợ thủ công chế tạo được dụng cụ truyền dịch, nhưng nơi này lại không có dịch dinh dưỡng để sử dụng.
Lúc nãy hắn đã nghĩ quá vội, Tiêu Ngự hít một hơi, thành thật nói, “Ta đã cẩn thận nghĩ lại, dù thợ thủ công chế tạo được dụng cụ cũng vô ích, còn nhiều thứ khác khó chuẩn bị lắm. E là làm ra rồi cũng tạm thời xếp xó.”
Lý đại phu lại vô cùng hứng thú, vội hỏi, “Không biết loại dụng cụ Phượng đại phu đang nghĩ như thế nào Ta làm nghề y nhiều năm, cũng thường xuyên cảm thấy dụng cụ không thuận tay, mấy lần tìm thợ thủ công chế tạo dụng cụ theo suy nghĩ của ta nhưng vẫn không vừa ý lắm.”
Bây giờ Lý đại phu không rụt rè như hồi nãy nữa, từ lúc ra khỏi phòng mổ chỉ hận không thể thành khẩn bái Tiêu Ngự làm sư phụ, có gì không hiểu liền hỏi ngay, bộ dáng ham học đến mức khiến học trò trong Nhân Tín đường thấy xấu hổ, sợ Phượng đại tiểu thư đuổi ông lão mập mạp không biết tốt xấu đi đào bí quyết của người ta ra khỏi Nhân Tín đường.
Chuyện này đâu phải trước đây chưa từng xảy ra.
Cũng may Phượng đại phu vẫn giữ thái độ ôn hòa, gần như hỏi gì đáp nấy, hơn nữa còn giải thích rất cặn kẽ, cứ như sợ người khác nghe không hiểu.
Tiêu Ngự cũng biết nên chế tạo những dụng cụ này, lo xa để về sau không phải cuống cuồng đi tìm thứ thay thế, cũng không thể để Tạ thế tử đến một chuyến tay không.
Hắn liền giải thích cơ cấu và nguyên lý chế tạo các loại dụng cụ truyền dịch, ống dẫn lưu, máy ly tâm, lần này Lý đại phu nghe mà đầu óc quay mòng mòng, thực sự không nghĩ được những đồ vật kỳ quái kia có tác dụng gì với việc chữa thương
Tiêu Ngự càng nói càng hăng, vớ giấy bút phác họa hình dạng dụng cụ vừa chú thích, vẽ cả sơ đồ các dụng cụ phẫu thuật, cầm máu… vẽ hết các thứ hình dung trong đầu, hỏi Tạ Cảnh Tu, “Không biết Thế tử có thể tìm được thợ thủ công giỏi chế tạo những thứ này không”
Tạ Cảnh Tu luôn đứng bên cạnh Tiêu Ngự chăm chú lắng nghe, cầm bản vẽ hắn quẹt như vẽ bùa lên nhìn.
“Dụng cụ chưng cất ngoài cửa hàng cũng có. Những thứ khác mà dựa theo bản vẽ này chắc thợ thủ công làm không được.”
Tiêu Ngự, “…” Chê tài vẽ của hắn hả Ngốc! Lúc trước, ghi chép về giải phẫu học của hắn chính là tiêu chuẩn của toàn trường đó.
“Để về ta cẩn thận vẽ lại bản khác đưa cho ngươi.” Tiêu Ngự giật lại bản vẽ của mình.
“Đúng rồi, không biết có thể đúc mấy chai lọ trong suốt được không, những ống tiêm kia cũng vậy.” Thế thì có thể dễ dàng quan sát bất cứ lúc nào. Thuốc và chất dịch hiện tại đều đựng trong bình sứ và ống trúc, lúc làm việc không thể thấy tình trạng bên trong, rất bất tiện.
Tiêu Ngự không biết thời đại này có thủy tinh chưa, nhưng hắn nhớ thời Xuân Thu Chiến quốc đã xuất hiện ly cốc trong suốt. Chắc Lương Quốc nhìn sao cũng thịnh vượng hơn Xuân Thu Chiến quốc cũng có nhỉ
Tạ Cảnh Tu chưa mở miệng, Đinh Bằng đã chậc chậc thành tiếng, kinh ngạc hỏi, “Phượng đại phu cần chai lọ trong suốt sao”
“Đúng vậy.” Tiêu Ngự đáp. Thái độ của Đinh Bằng đã thể hiện thời đại này có những thứ đó, nhưng biểu cảm giật mình đó là sao
“Chất liệu trong suốt chỉ có thủy tinh. Thủy tinh phải mất ngàn năm mới kết tinh được, là báu vật vô giá, thường chế thành trang sức, chữa hồi hộp bức bối, nhiệt phổi, khí huyết không thông, an thần sáng mắt, trị đỏ mắt, hạ hỏa dưỡng nhan. Phượng đại tiểu thư lại muốn dùng thủy tinh làm dụng cụ hành y sao” Giản lục tiểu thư cất tiếng.
Tiêu Ngự hơi ngạc nhiên, thì ra thời đại này đã biết cách điêu khắc thủy tinh thành vật liệu trong suốt.
Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, “Cái này cũng không bắt buộc phải có, vật liệu đục cũng được.”
Tạ Cảnh Tu, “Ngươi chỉ cần cung cấp bản vẽ là được, chuyện khác khỏi lo, bổn Thế tử sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi.”
Giản lục tiểu thư nói, “Nếu ta đoán không sai, Phượng đại tiểu thư chắc cần không ít chai lọ và ống tiêm đâu nhỉ Thủy tinh dùng làm trang sức cũng không tốn kém lắm vì trang sức nhỏ gọn. Nhưng muốn chế tạo đủ dụng cụ cho Phượng đại tiểu thư phải dùng khối thủy tinh rất lớn, điêu khắc tạo hình, nói là giá trên trời cũng không ngoa.”
Tạ Cảnh Tu gật đầu không tỏ ý kiến, cũng không nói gì.
Giản lục tiểu thư nhìn Phùng đại phu, “Phùng lão nghĩ thế nào”
Phùng đại phu vò râu, nhìn Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự, khẽ lắc đầu, “Lão phu tin tưởng năng lực của Thế tử. Phòng ngừa chu đáo vì mục đích hành y cứu người, đương nhiên nên dốc hết sức. Thế tử đã nói không cần lo thì ta cũng không lo.”
Phùng đại phu không biết Nguyên Vương thế tử Tạ Cảnh Tu có bao nhiêu tiền, dù sao trước giờ ông chưa khi nào thấy y phát sầu vì chuyện tiền bạc.
Thật ra Tạ Cảnh Tu đâu chỉ giúp đỡ mỗi y quán Giản gia, y cũng thường trợ cấp bạc trắng cho Nhân Tín đường, nếu không ông làm sao ung dung chữa trị như vậy. Nhưng, Tạ thế tử tuy cho vàng bạc, cũng phái người của y đến y quán quản lý việc chi tiêu. Nhân Tín đường không kinh doanh mờ ám, Phùng đại phu cũng không sợ người khác giám sát, mối liên kết vững chắc cứ thế thành lập, người ngoài cũng không biết hoạt động mua bán dược liệu trong Nhân Tín đường đều do người của Tạ thế tử cai quản.
Giản lục tiểu thư cúi đầu nói, “Phượng đại phu luôn dùng bình sứ mà trị liệu vẫn thuận lợi đó thôi. Chính Phượng đại tiểu thư cũng nói chế tạo rồi không biết khi nào mới dùng đến, ta cũng lo lắng chuyện này. Mong chư vị đừng trách ta mạo phạm.”
Phùng đại phu nói, “Giản lục tiểu thư nói cũng có lý, thôi cứ giao cho Tạ thế tử cân nhắc vậy. Ta tin Thế tử sẽ làm hết khả năng của mình.”
Tiêu Ngự nhíu mày nhìn Giản lục tiểu thư, Giản lục tiểu thư vẫn ngồi tư thế đoan trang, gương mặt tú lệ thấp thoáng sau lớp lụa.
Nàng vẫn luôn hờ hững, lời nói cũng xuất phát từ góc nhìn khách quan, thật ra Tiêu Ngự cũng tự biết không cần phải xa xỉ như vậy.
Nhưng, nàng cực lực ngăn cản Tạ Cảnh Tu bỏ tiền thực hiện yêu cầu của hắn, Tiêu Ngự không thích loại thái độ này.
Tiêu Ngự lý giải được đa phần tâm trạng của Giản lục tiểu thư.
Đơn giản là nàng cảm thấy mình mới là người thân cận với Tạ Cảnh Tu, nên muốn xen vào việc tài chính của Tạ Cảnh Tu, không muốn y vì “người ngoài” mà vung tiền như rác.
Nhưng ai mới là “người ngoài” hả
Giản lục tiểu thư không phải loại tâm tư thâm độc như Phượng Chiếu Tình, huống hồ người ta vẫn luôn phân rõ đúng sai, Tiêu Ngự cũng không muốn gây khó dễ một thiếu nữ. Hắn nhìn thẳng Tạ Cảnh Tu, mấy lời định nói không cần thiết khiến y khó xử nuốt ngược trở vào.
“Vậy xin Tạ thế tử quyết định!”
Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc y thân với biểu muội, hay thân với hắn!
“Phượng đại phu” Tạ Cảnh Tu duỗi tay về phía hắn. Giữa hai người bị chặn cái bàn nhỏ, tay Tạ Cảnh Tu đặt sát hắn, chỉ cách một lóng tay.
Tạ Cảnh Tu bị hắn giận cũng thật vô tội, nhưng ai bảo y đeo quá nhiều nợ đào hoa làm chi, như vậy là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Giản lục tiểu thư cười nói, “Nếu nhất định phải làm thì sẽ tốn không ít tiền đâu. Biểu ca có cần tiền thì cứ tùy ý lấy trong kho của y quán Giản gia.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Cảnh Tu nói.
Giản lục tiểu thư đứng hình.
Tạ Cảnh Tu gọi, “Nhị Cửu.”
Nhị Cửu bước lên chờ lệnh.
“Hôm nay bớt chút thời gian đến y quán Giản gia, hỏi trướng phòng xem còn bao nhiêu tiền, lấy hết về Vương phủ. Nói với bên ngoài là phủ Nguyên Vương muốn chế tạo dụng cụ chữa bệnh cho Thế tử phi, đồng thời dán bố cáo mời các thợ thủ công tay nghề cao.”
Nhị Cửu tuân lệnh, xoay người ra ngoài.
Tôi mới biết uống trà có tác dụng giảm cân, hèn chi hết tháng tăng ca bước lên cân thấy sụt 13kg, tưởng bị bệnh hiểm nghèo gì rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]