🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Vện

Lục Dung Dung thấy bộ dạng đau đớn của muội muội, vội vàng đến ôm nàng, lòng như lửa đốt, “Tiểu Uyển, rốt cuộc muội bị sao vậy Tiểu Uyển đừng dọa tỷ tỷ. Đại phu, mau xem muội muội của ta, nàng bị làm sao vậy! Không phải các ngươi đã nói sẽ chữa khỏi sao! Tại sao nàng vẫn kêu đau!”

Phùng đại phu cẩn thận bắt mạch cho cô bé, mặt hiện vẻ nghiêm trọng.

“Phùng lão, thế nào rồi” Giản lục tiểu thư hỏi.

Phùng lão ra hiệu cho Giản lục tiểu thư tự qua bắt mạch, đứng lên lùi qua một bên, cau mày nói, “Mạch của tiểu cô nương đột ngột đập yếu, toàn thân lạnh toát, hô hấp dồn dập, chỉ sợ… bị nội thương rồi.”

Hơn nữa còn không nhẹ.

Lục Dung Dung vội nói lớn, “Nàng bị xe ngựa tông, giờ còn ôm bụng kêu đau, không phải chỉ cần liếc một cái đã biết có nội thương sao! Hai vị đại phu, cầu xin các ngươi nhanh chóng chữa trị cho nàng! Sau này ta có làm trâu làm ngựa cũng không quên đại ân đại đức của hai vị.” Nói xong liền quỳ xuống.

Giản lục tiểu thư đỡ nàng đứng lên.

“Lục cô nương không cần phải thế. Nội thương không phải chuyện đơn giản, chúng ta nhất định sẽ cố hết sức chữa trị.”

Cố hết sức, lại là cố gắng hết sức.

Vừa rồi Lục Dung Dung nghe mấy chữ này còn thấy được an ủi, vì khi đó thương thế của Tiểu Uyển đã ổn định.

Nhưng bây giờ nghe được, nàng chỉ thấy càng thêm sốt ruột lo lắng.

Giọng nói Lục Dung Dung hơi bén nhọn, “Cố gắng hết sức Cái gì gọi là cố gắng hết sức! Ta chỉ muốn biết các ngươi có chữa được cho Tiểu Uyển hay không!”

Bán Hạ cau mày, “Ngươi cũng quá không biết điều. Tiểu thư nhà ta thấy các ngươi bần cùng, ngay cả phí chữa bệnh cũng không lấy, còn cho dùng thuốc tốt nhất, giờ ngươi lại chỉ trích ngược lại chúng ta à”

Vừa rồi Lục Dung Dung nhất thời nôn nóng, bị Bán Hạ mắng cho sợ hãi quỳ xuống, dập đầu liên tục.

“Là ta quá nóng mà hồ đồ, không phải ta muốn chỉ trích Giản lục tiểu thư.” Lục Dung Dung khóc nức nở, “Hai vị thần y, cầu xin các người cứu lấy Tiểu Uyển, xin các người hãy cứu Tiểu Uyển.”

“Bán Hạ.” Giản lục tiểu thư trừng Bán Hạ, cúi người đỡ Lục Dung Dung đứng lên.

“Lục cô nương không cần lo, Phùng đại phu là đại phu giỏi nhất kinh thành. Nếu Phùng đại phu chữa không được thì toàn thành không còn ai cứu được muội muội ngươi đâu.”

Phùng đại phu dùng ngân châm ghim lên vùng bụng Tiểu Uyển, tạm thời giúp nàng giảm đau.

Nhưng hiệu quả không tốt lắm, Tiểu Uyển vẫn ôm bụng kêu đau.

Phùng đại phu nhíu mày, “Vết thương nằm trong bụng, uống thuốc cũng không có tác dụng, thuộc về dương y rồi.”

Đinh Bằng đứng dựa cửa, lắc đầu nói, “Ở chiến trường mà bị nội thương thì hết tám, chín phần cầm chắc cái chết.”

Bây giờ mọi người đều dồn hết chú ý vào bệnh nhân, chẳng ai quan tâm gã.

Phùng đại phu nói, “Việc này không thể chậm trễ, vẫn nên nhanh chóng mời đại phu am hiểu ngoại khoa đến.” Ông gọi một người hầu, dặn dò, “Mau đến Thủ An đường ở đầu phố Ngự Lâm mời Lý đại phu.”

Người hầu thưa vâng, vội vã chạy đi.

“Nhân lúc Lý đại phu chưa đến, chúng ta hãy chế thuốc mê cho tiểu cô nương uống trước.” Giản lục tiểu thư nói, “Chờ Lý đại phu đến là có thể lập tức động dao.”

Phùng đại phu gật đầu, “Giản lục tiểu thư nói đúng.”

Giản lục tiểu thư viết đơn thuốc cho Bán Hạ đi nấu. Không lâu sau, người hầu thở hồng hộc dẫn một đại phu chạy về.

Lý đại phu đã hơn bốn mươi, vóc người phốp pháp, thoạt nhìn như phú ông, chẳng giống đại phu chút nào, đừng nói đại phu dương y mọi người luôn xem thường.

Chỉ có những trường hợp nội thương hay lở loét mới cần đến, như bệnh nhân hôm nay chẳng hạn.

Phùng đại phu thuật lại ngắn gọn tình trạng của cô bé, dẫn Lý đại phu đến bên giường.

“Lý đại phu, đứa bé này tám phần là bị nội thương, sợ là phủ tạng bị thương tổn, ngươi qua nhìn xem.”

Lý đại phu quan sát cô bé đang nằm, trừ cái trán quấn băng và sắc mặt tái nhợt thì không còn chỗ nào bị trầy trụa.

Ông lấy tay ấn nhẹ lên bụng, cô bé lập tức chịu không nổi thất thanh gào la, Lục Dung Dung và bé trai trong lòng nàng nước mắt chảy ròng.

“Không được, không được rồi.” Lý đại phu lắc đầu nguầy nguậy, “Tiểu cô nương này không có dấu hiệu ngoại thương, ta biết ra tay từ đâu! Không biết bị thương ở đâu, cũng không biết nặng nhẹ thế nào, ca này cứ như nhắm mắt xem bệnh.”

Phùng đại phu vẫn nhớ rõ quá trình giải phẫu của Phượng đại tiểu thư, dùng dao găm mở cơ thể, để lộ bộ phận nội tạng cần chữa trị.

“Giờ đã biết bị thương ở bụng, chẳng lẽ ngươi không thể mở ra kiểm tra sao” Phùng đại phu vội hỏi.

Lý đại phu kinh ngạc nhìn ông, “Không phải xưa nay Phùng lão không quan tâm dương y sao Không sai, phương pháp cổ truyền có ghi cách mở ***g ngực, mổ bụng xếp ruột, nhưng nói thì dễ, bụng liên kết với nội tạng, mạch máu phức tạp, đâu thể nói mổ là mổ ngay được! Nếu sơ suất một chút thì chẳng phải tiểu cô nương này sẽ chết trong tay lão phu à! Phùng đại phu làm khó ta quá. Lão phu cho rằng, hiện tại cứ uống thuốc nước điều trị là chính, nếu thương thế không nặng, có lẽ hai ngày nữa là ổn rồi.”

“Thật sự không chữa được sao” Giản lục tiểu thư qua hỏi.

Lý đại phu cũng vô cùng kính trọng Giản lục tiểu thư, lúc này chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Chữa trị biết bao bệnh nhân, ông cũng có hiểu biết kha khá về nội tạng trong cơ thể người. Có vài người bị thương ở bụng, phải mở một lỗ lớn, việc ông phải làm chỉ là khâu lại và băng bó cầm máu, trong quá trình trị liệu cũng nhận thức được kết cấu bên trong cơ thể.

Nhưng mà không đến mức toàn diện. Ít ra không có trường hợp nào ông có thể mặt không đổi sắc thực hiện một ca mổ bụng hoàn hảo mà không thương tổn đến phần mềm và nội tạng.

Có đại phu dương y sẽ đến nghĩa trang tìm mấy cái xác vô danh, lén xẻ ra nghiên cứu. Mỗi một thi thể có thể giúp y thuật của đại phu dương y có bước tiến dài.

Nhưng nếu bị phát hiện sẽ bị vạn người phỉ nhổ, đừng nói muốn tiếp tục hành nghề y.

Phùng đại phu đã quen biết Lý đại phu mấy chục năm, đại phu dương y vốn ít ỏi, Lý đại phu không những tay nghề cao mà còn gan dạ. Chỉ nắm được năm phần chữa khỏi ông cũng dám động dao, nhưng bây giờ Lý đại phu không muốn ra tay, có thể thấy ông không nắm được xác suất thành công nào.

“Vậy phải làm sao bây giờ…” Phùng đại phu khó xử vô cùng, quay đầu nhìn bé gái vô tri vô giác nằm trên giường.

Đinh Bằng vẫn đứng dựa cửa im lặng đột ngột mở miệng, “Ta nói này, Phùng lão, Giản lục tiểu thư, sao các ngươi không cân nhắc đến chuyện mời Phượng đại tiểu thư Ta cũng từng chứng kiến bản lĩnh dùng dao rạch bụng bệnh nhân của Phượng đại tiểu thư, chậc, đúng là người tài cao gan cũng lớn. Ta thấy nếu muốn động dao, tìm ai cũng không bằng tìm Phượng đại tiểu thư.”

Mọi người trong phòng ngẩn ra. Phùng đại phu theo bản năng nhìn Giản lục tiểu thư, chỉ thấy nàng rũ mắt, quay lại nhìn đứa trẻ bị thương, không khỏi thở dài.

Lý đại phu xen miệng, “Phượng đại tiểu thư Phượng đại tiểu thư nào Chẳng lẽ là Phượng đại tiểu thư đã cứu sống người tự sát trước cửa nhà nàng đó hả”

Đinh Bằng gật đầu, “Đúng vậy.” Từ sau lần đó, gã đã vứt hết mấy cây gãi ngứa trong nhà mình và các huynh đệ, vứt rất xa.

Cả đời này gã cũng không muốn ăn tim heo nữa.

“Phượng đại tiểu thư thật sự cứu sống được người kia à Nghe nói hắn bị một dao cắm ngay tim mà.”

Đinh Bằng gật đầu nói, “Là thật, ta chứng kiến tận mắt mà.”

Lý đại phu hưng phấn, “Các ngươi mời được Phượng đại tiểu thư à Còn do dự gì nữa Sao không mau đi mời!”

Thân là đại phu dương y, ông vừa nghe đã biết Phượng đại tiểu thư là đồng nghiệp cùng ngành, hơn nữa y thuật có lẽ còn bỏ xa mình.

Phùng đại phu lại lắm nỗi băn khoăn.

Tạ thế tử đã biểu đạt rõ ràng yêu thích của y với Phượng đại phu, mấy ngày nay còn rất để tâm việc chuẩn bị cho hôn lễ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đích thân hỏi, có thể thấy y chú trọng hôn lễ này cỡ nào.

Người ta đang chờ gả đi, bọn họ lại đến cửa xin hắn đi mổ bụng bệnh nhân, nhìn sao cũng thấy không hợp lễ nghi.

Lục Dung Dung thấy bọn họ bắt đầu đàm luận về đại phu khác, dường như rất lợi hại, trực giác nhanh nhạy khiến nàng vọt đến quỳ dưới chân Đinh Bằng, “Van xin đại ca giúp ta mời Phượng đại tiểu thư. Sau này ta sẽ trả phí chẩn bệnh, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, mười năm hai mươi năm cũng nhất định trả đủ tiền. Van cầu các người!”

Đinh Bằng đỡ nàng lên, Phùng đại phu thở dài, “Vậy thì làm phiền Đinh đội trưởng đến Phượng phủ một chuyến.”

Đối mặt với sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt trước mắt, Phùng đại phu chôn chân bao năm trong chốn thâm cung đến mức rèn ra ý chí sắt đá cũng không nhịn được mềm lòng.

Đinh Bằng đáp ứng, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Phùng đại phu đến cạnh Giản lục tiểu thư, “Giản lục tiểu thư, chi bằng ngươi về trước đi” Y thuật Giản gia lấy chẩn mạch làm ưu thế, số ít các trường hợp thuộc lĩnh vực dương y thì chưa từng nghiệm qua. Huống hồ, lúc này e là Giản lục tiểu thư cũng không muốn đối mặt Phượng đại tiểu thư.

Nhưng Giản lục tiểu thư chỉ mỉm cười lắc đầu, “Phùng lão, ta là đại phu, chữa bệnh cứu người là bổn phận, ngươi đừng liên tưởng nhiều.”

Phùng đại phu gật gù, “Giản lục tiểu thư xưa nay biết chừng mực, là lão phu lo quá thôi.”

Bán Hạ dẩu môi nói, “Chúng ta phải nhìn xem Phượng đại tiểu thư kia y thuật cao minh cỡ nào chứ Phùng đại phu và tiểu thư nhà ta đã cho tiểu cô nương này uống thuốc, nếu cuối cùng tiểu cô nương này khỏi bệnh, chẳng lẽ vì Phượng đại tiểu đến sau mà công lao lại thuộc về nàng sao Vậy muốn được cái danh thần y cũng quá dễ dàng rồi.”

Phùng đại phu lắc đầu, “Bán Hạ cô nương ăn nói cẩn thận. Lão phu đã tận mắt thấy y thuật của Phượng đại tiểu thư, nói là điêu luyện trác tuyệt cũng không ngoa. Nàng không phải loại người có tiếng chứ không có miếng.”

Giản lục tiểu thư lạnh lùng nói, “Bán Hạ, ngươi mà còn lắm lời như vậy, sau này đừng đi theo ta nữa.”

Bán Hạ ấp úng lùi về phía sau.

—o0o—

Phượng Vân Phi nghe nói có nam nhân tự xưng đội trưởng cầu kiến bên ngoài, nghi hoặc suy nghĩ một lát. Hắn lên kinh thành chẳng bao lâu đã một bước lên mây, thường ngày cũng quen biết không ít quý nhân tai to mặt lớn nhưng thật sự không nhớ rõ đội trưởng này là ai.

“Cho hắn vào.” Phượng Vân Phi nói.

Chắc hơn nửa là đến cầu chữa bệnh. Từ khi được nhận vào Thái y viện, hiếm có thường dân nào đến xin hắn chẩn bệnh, ngay cả quan lại cấp thấp cũng không có tư cách mời hắn.

Hiện tại hắn đã là Tổng quản Thái y, đứng đầu một viện, càng không thể với tới.

Thái y trong cung không xem bệnh cho dân thường, thông lệ này cũng vì địa vị cao cao tại thượng và danh tiếng của Thái y viện. Hắn phải nghĩ cách đuổi đội trưởng kia về.

Không ngờ đội trưởng kia gặp hắn, hàn huyên mới hai câu liền cười nói, “Thứ cho tại hạ đường đột, tại hạ muốn diện kiến Phượng đại tiểu thư, thực sự có chuyện muốn nhờ. Không biết Phượng đại nhân có thể cho người thông báo một tiếng không”

Phượng Vân Phi ngạc nhiên.

Ra là đến tìm Phượng Chiếu Ngọc à Một nam nhân lại tìm hắn làm gì

Không, không đúng, Phượng Chiếu Ngọc là con trai hắn, nam nhân đến tìm mới là bình thường.

Phượng Vân Phi lắc đầu thở ra. Xem Phượng Chiếu Ngọc là con gái quá lâu rồi, giờ thậm chí phải chuẩn bị “của hồi môn” cho con trai, chính hắn cũng sắp điên.

Hắn sai nha hoàn truyền lời, không bao lâu đã thấy Phượng Chiếu Ngọc xuất hiện.

Mấy ngày trước Phượng Vân Phi hiểu lầm hắn hạ độc Lô thị, sau đó đã được chứng minh là Minh Châu quận chúa gây nên, bây giờ nhìn Phượng Chiếu Ngọc càng thấy không được tự nhiên.

Tiêu Ngự gặp hắn cũng không có gì khác thường, lạnh nhạt chào một tiếng rồi nhìn Đinh Bằng.

“Đinh đội trưởng tìm ra có chuyện gì” Tiêu Ngự hiếu kỳ.

Gần đây hắn chỉ ru rú trong phòng, viết được một quyển sách dày cộp, nếu cho hắn một tổ trứng gà hắn cũng có thể ấp ra bầy gà con.

Sĩ phu phong kiến Tạ thế tử kia ngày nào cũng gửi thư tình, buồn nôn đến chết người không đền mạng, thế mà một mực keo kiệt không chịu gặp mặt hắn, Tạ thế tử người ta nói là phải tuân thủ lễ giáo.

Bởi vậy có người đến tìm, hắn lập tức ra ngay.

Đinh Bằng không còn thời gian trò chuyện với hắn, tiến lên hành lễ nói, “Phượng đại tiểu thư, chỗ Phùng đại phu có một tiểu cô nương bị xe ngựa tông, có thể đã bị nội thương, giờ đang ôm bụng kêu đau. Phùng đại phu và Lý đại phu đều hết cách rồi, giờ chỉ có thể cầu viện Phượng đại tiểu thư.”

Nội thương Tiêu Ngự vừa nghe liền vực dậy tinh thần, nói với Bách Linh, “Bách Linh, về lấy hộp thuốc cho ta.”

Bách Linh đáp một tiếng, phóng đi như chớp.

Đinh Bằng cười nói, “Ta biết Phượng đại tiểu thư nhất định sẽ ra tay mà.”

Phượng Vân Phi một bên không chen vào được câu nào, giờ thấy hai người tạm im lặng, vội vàng lên tiếng, “Người bị thương cái gì Nội thương à Phùng đại phu tức là Phùng thái y phải không Phùng thái y còn không chữa được, Chiếu Ngọc làm sao có khả năng chữa khỏi!”

Đinh Bằng kinh ngạc nhướn mày, “Không lẽ Phượng đại nhân chưa nghe nói gì sao”

“Nghe nói cái gì!” Phượng Vân Phi nheo mắt.

Chuyện Phượng Chiếu Ngọc cứu người đã được truyền bá vô cùng rộng, làm sao Phượng Vân Phi có thể chưa nghe qua. Tất cả mọi người đều biết Phượng Chiếu Ngọc là “con gái” của hắn và vợ cũ nên không ai dám chán sống nhắc đến Phượng Chiếu Ngọc trước mặt hắn, huống chi sự kiện kia cũng quá kỳ bí không phân biệt được thật giả, lại truyền qua quá nhiều miệng người. Bởi vậy đến giờ Phượng Vân Phi vẫn không hay biết gì.

Bách Linh chạy rất nhanh, cấp tốc mang hộp thuốc ra. Phượng Chiếu Ngọc và Đinh Bằng không quan tâm Phượng Vân Phi, chỉ chào qua loa rồi nghênh ngang bỏ đi.

Phượng Vân Phi bị xem nhẹ triệt để xanh mặt.

Không để một Tổng quản Thái y vào mắt đã đành, thậm chí ngay cả quy tắc tôn trọng trưởng bối cơ bản nhất cũng không làm được, quá không coi ai ra gì!

Phượng Vân Phi đi tới đi lui mấy bước, đột nhiên chạy ra ngoài.

“Người đâu, mang ngựa ra! Đến Nhân Tín đường!”

Nhi tử của hắn lớn lên ở nông thôn, chẳng lẽ đã học được y thuật thông thiên, ngay cả Phùng lão còn hết cách phải đến cầu viện sao!

Lúc Tiêu Ngự mang theo A Lục, A Thập và Bách Linh theo Đinh Bằng đến Nhân Tín đường, thuốc mê đã được sắc xong, Giản lục tiểu thư đang ngồi bên giường, bàn tay trắng trẻo thon dài cầm chén, tự tay đút cho Tiểu Uyển.

“Không được uống!” Tiêu Ngự lớn tiếng ngăn cản, chạy vào trong phòng, đến bên giường chặn chén thuốc, “Thuốc này không thể uống!”

Giản lục tiểu thư ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Phùng đại phu bị Tiêu Ngự đột ngột xông vào làm hết hồn, vội nói, “Phượng đại tiểu thư, đây là thảo dược gây mê, làm theo phương thuốc của y quán Giản gia, đã qua trăm năm kiểm nghiệm, tuyệt đối không có độc tính, đứa bé nhỏ thế này cũng có thể dùng.”

Tiêu Ngự nói, “Vấn đề không phải đứa trẻ lớn hay nhỏ, phải kiểm tra chỗ bị thương trước, bây giờ nàng không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì.”

Phùng đại phu không hiểu, “Tại sao”

Tiêu Ngự định giải thích, liền thấy một người trung niên vóc dáng tròn trịa sà ra trước mặt, vẻ mặt ham học hỏi đói khát nhìn hắn.

Tiêu Ngự không hiểu gì cả, vừa thả hộp thuốc xuống vừa giải thích, “Trong lúc đến đây, Đinh đội trưởng đã thuật lại cho ta tình trạng của tiểu cô nương này. Nội thương ở bụng, rất có khả năng nội tạng bị thương, ngộ nhỡ vết thương ở dạ dày thì thức ăn nuốt vào sẽ khiến biến chứng nghiêm trọng hơn, hơn nữa còn gây đau đớn cho tiểu cô nương.”

Lý đại phu nghe vậy, gật đầu liên hồi, “Phượng đại tiểu thư nói rất đúng, trước kia lão phu từng chữa cho một người bị thủng ruột, đồ ăn trong ruột tràn ra ngoài, thấy cả nấm kim châm trong bữa trưa của bệnh nhân.”

Mấy người trong phòng liền lộ ra biểu cảm kinh tởm, Lục Dung Dung đã sắp bất tỉnh.

Thủng ruột Thức ăn tràn ra ngoài! Rõ ràng nhìn bên ngoài Tiểu Uyển đâu có vấn đề gì, làm sao có thể bị thương nặng đến như vậy!

Tiêu Ngự để Đinh Bằng di chuyển bé gái đến một gian phòng sạch sẽ, mượn Phùng đại phu chỗ rửa tay và đổi y phục.

“Trên người các ngươi không sạch, tạm thời không nên vào.” Tiêu Ngự thấy người bên ngoài nóng vội muốn vô phòng liền lên tiếng ngăn cản, bảo Bách Linh mở hộp thuốc mình ra.

Tiêu Ngự nghe Đinh Bằng miêu tả, thấy bé gái có triệu chứng viêm màng bụng, sờ vào ổ bụng mà đau là biết ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.