Editor: Vện
“Ánh mắt của Thế tử gia thật tinh tường.” Khóe miệng Tiêu Ngự giật giật, không để ý y nữa, bước nhanh đến chỗ Nguyên lão Vương gia.
“Lão tiên sinh thấy thế nào” Tiêu Ngự nhẹ giọng hỏi.
Nguyên lão Vương gia lắc đầu, cười nói, “Lão phu mạng lớn lắm, phải sống thêm mấy chục năm nữa, hiện tại không chết được đâu.”
Tiêu Ngự cũng cười, hắn rất thích tính cách lạc quan hào hiệp của Nguyên lão Vương gia. Tiêu Ngự nhìn thứ nước bài tiết trong thùng gỗ, trong suốt như nước vo gạo, không còn nghi ngờ gì nữa, là bệnh dịch tả.
Nét mặt già nua của Nguyên lão Vương gia cũng thấy không được tự nhiên, Tiêu Ngự cười nói, “Là đại phu thì không kiêng kỵ gì cả, lão tiên sinh không phải tạo gánh nặng tâm lý.”
Nguyên lão Vương gia cười, “Là lão phu nông cạn.”
Tạ Cảnh Tu trầm mặc đứng một bên, nhìn thiếu niên trước mặt nhanh chóng viết đơn thuốc, đưa cho người hầu đi sắc thuốc, lại nhờ người dẫn hắn đến trù phòng.
Nếu không phải biết trước Phượng đại tiểu thư là nữ tử thì Tạ Cảnh Tu sẽ thật sự tin rằng người chín chắn trước mắt này đúng là một thiếu niên.
“Ngươi có chắc chắn chữa khỏi cho lão Vương gia không” Tạ Cảnh Tu đi theo hắn.
Tiêu Ngự gật đầu, “Triệu chứng của lão tiên sinh còn chưa trở nặng, nhất định sẽ trị hết.”
Tạ Cảnh Tu không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng theo sau Tiêu Ngự.
Rất hiếm đại phu dám đảm bảo chắc chắn trị hết bệnh, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894576/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.