Editor: Vện
Tiêu Ngự dọn đến nơi ở mới, lễ vật của Phượng Vân Phi gửi cũng được khiêng theo. Tiêu Ngự chẳng để ý mớ y phục trang sức, nhưng mà nhìn chúng rất có giá trị, sau này đem đi đổi thành tiền. Bách Linh lại rất để ỷ, tự đi giám sát thúc giục đám người hầu khiêng rương hòm đến Thanh Vân các, không thiếu cái nào.
Sau khi chuyển hết đồ vào nhà kho, Bách Linh háo hức khuyên Tiêu Ngự ra vườn đi dạo.
“Trước đây tiểu thư chưa từng ra khỏi cửa viện, bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi tay Tam thẩm, nên ra ngoài vui chơi chút đi. Vườn tược trong Phượng phủ chúng ta đẹp lắm.”
Tiêu Ngự đồng ý, hai người ra khỏi Thanh Vân các, tản bộ đến vườn, Bách Linh liên miên rỉ rả bên tai hắn.
“Tiểu thư, hồi nãy lúc Tam lão thái gia sai người khiêng rương đồ đến chỗ chúng ta, tiểu thư không thấy sắc mặt của Lục tiểu thư đâu, đen như cái đít nồi vậy đó.” Bách Linh cười vô cùng vui vẻ, “Quá hả giận luôn, cho nàng hết dám cướp đồ của tiểu thư!”
“Chỉ là vật về với chủ thôi mà, ngươi dễ thỏa mãn quá ha.” Tiêu Ngự cười.
Bách Linh bĩu môi, “Tiểu thư nói phải. Đúng rồi, trước đây lão gia gửi nhiều thứ tốt lắm, đều bị các nàng cướp mất, chắc không đòi được rồi. Đáng ghét quá.”
“Không sao đâu, rồi cũng lấy đổi ra bạc thôi, tiểu thư nhà ngươi không chịu thiếu xu nào đâu.” Tiêu Ngự cười híp mắt.
Bây giờ bác sĩ Tiêu đã vô cùng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894519/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.