Lại một buổi sáng thứ hai đầu tuần, đã mấy ngày trôi qua kể từ buổi tiệc rượu tại dinh thự Hoắc Thị lần trước. Hoắc Thị cũng đã sớm bị Ninh Vương giao cho phân phó đi diệt cả nhà bất quá sau khi suy nghĩ kỹ lại thì Ninh Vương vẫn chừa lại một đời cuối cùng cho bọn chúng. Không phải là hắn nhân từ, mà là vì Ninh Vương muốn xem sau này đám trẻ đó có dám lên kế hoạch báo thù hắn khi biết Ninh Vương hắn là kẻ đã đồ diệt cả nhà bọn chúng không. Nghĩ tới lúc đó Ninh Vương trong lòng không khỏi có chút chờ mong a. Còn về phần tài sản của Hoắc Thị, miếng bánh béo bở này đương nhiên là Chưởng Thiên Hội sẽ nuốt trọn mà chẳng để lại một chút cặn bã nào rồi. Chưởng Thiên làm việc, ai dám quản liền chết, kể cả tối hôm đó tại tiệc rượu Hoắc Thị, khách nhân quần chúng trước khi ra về đều đã được người của Chưởng Thiên hội cảnh cáo qua một lượt. Chuyện ngày hôm nay bọn chúng được quyền biết, nhưng nếu dám tiết lộ một chi tiết ra bên ngoài thì kết quả sẽ giống như Hoắc Thị một chỗ diệt tộc a. Phải biết Chưởng Thiên Hội ngoài mấy vị võ giả có thực lực Ám Kình cao thủ ra thì phía dưới hiện giờ Minh Kình cũng chiêu mộ được không ít xuống dưới trướng. Chưa kể tới, Chưởng Thiên Hội cũng là thế lực hắc đạo chưa lộ diện với thế giới bên ngoài. Buôn lậu chất cấm, vũ khí nóng chưa việc gì bọn chúng chưa làm qua. Tính sơ chỉ riêng những con hàng nóng tiểu liên, súng trường, thậm chí bắn tỉa và phóng lựu cũng sở hữu tới trăm khẩu. Thì xác thực hiện tại Chưởng Thiên Hội đã là cường long đứng trên đỉnh của Hà Thành mà chẳng một thế lực nhỏ nào dám đắc tội. Thế nhưng là đó chỉ là những thế lực nhỏ mà thôi, pháp luật đâu, cảnh sát đâu, những thế lực lớn hơn đâu. Tại sao lại để cho Chưởng Thiên Hội, đồ diệt một gia tộc lại còn hoành hành ngang ngược như vậy? Rất đơn giản, không kể đến những tác động nhỏ bên ngoài,… thì có mấy cái lý do chính đủ để Chưởng Thiên có thể hoành hành ngang ngược như thế. Thứ nhất, Chưởng Thiên Hội sau khi thâu tóm toàn bộ Hoắc Thị thì hiện giờ thế lực này tài lực và quyền lực đã là vô cùng lớn. Không bàn về những việc phi pháp trong hắc đạo mà thế lực này đã làm thì tất cả đều phải công nhận một điều rằng Chưởng Thiên Hội giúp cho kinh tế trong nước phát triển hơn rất nhiều. Trong tay đang nắm vô số kế sinh nhai của vài vạn người trong thành phố và trên khắp cả nước. Nếu như đột ngột động tới Chưởng Thiên, thì bọn chúng tuyên bố phá sản hay làm gì đó để chống lại thì ngay lập tức một phần nền kinh tế của thành phố sẽ rơi vào khủng hoảng. Chuỗi cung ứng bị đứt gãy, người dân rơi vào cảnh thất nghiệp thiếu thốn dần dà mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn một cách trầm trọng mà không thể xử lý ngay trong một sớm một chiều. Chưởng Thiên Hội sau khi cắn nuốt Hoắc Thị bỏ vào trong miệng thì hiện tại thế lực này đã nắm giữ 5 tỷ đô tài sản rồi a. Phải biết đất nước mỗi năm GDP chỉ đạt khoảng 350 - 400 tỷ đô a. Mà hiện tại thế lực này tiềm năng phát triển là vô cùng lớn, dự đoán trong vòng nửa năm tới có thể sẽ lên tới 20 - 30 tỷ đô. Mà như vậy đùng một cái 5 tỷ đô này liền bốc hơi sang nước ngoài. Nhiều tiền như vậy làm gì có tên thương nhân nào ngu dốt mà không đổi thành ngoại hối hay gửi ở ngân hàng nước ngoài với mức thuế gần như bằng không. Thử hỏi nền kinh tế Hà Thành sẽ rơi vào khủng hoảng đến mức nào? Thứ hai, Chưởng Thiên không phải là thế lực duy nhất trên đất nước hoành hành ngang ngược như vậy, vẫn còn rất nhiều cự long ẩn núp trong bóng tối mà âm thầm thao túng a. Thế nên chính phủ dù không thể nói một cái liền động vào bắt giữ hay xóa sổ những thế lực kiểu như Chưởng Thiên Hội ngay được. Phải cần thời gian chuẩn bị, thu giữ và tìm kiếm bằng chứng phi pháp. Sau đó tóm từng tên một và dần dần là hốt trọn một mẻ như một số thế lực bất động sản chuyên thu mua và thâu tóm. Rồi khiến cho giá nhà đất trong nước tăng cao lên rất nhiều lần làm cho dân nghèo càng ngày càng khó sở hữu được một căn nhà. Trong khi đó đất đai thì vô số kể. Mặc dù đã có thể tóm gọn gần như tất cả nhưng chính phủ vẫn rất là đau đầu khi phải giải quyết những vấn đề mà bọn chúng gây ra. Vì vậy, nếu như dồn toàn lực chèn ép hay cố gắng xóa bỏ Chưởng Thiên Hội không phải là việc dễ dàng a. Nhiều nhất thì chính phủ cũng chỉ có thể đóng băng tài sản cá nhân ở trong nước, niêm phong đất đai bất động sản của bọn chúng. Thế nhưng rồi sao nữa a? Đem chúng đi bồi thường cho những người thất nghiệp? Nhưng rồi sao nữa tiền nhiều thì mãi cũng phải hết, mà nhân dân thì vẫn không có việc làm, vẫn thất nghiệp. Thứ bọn họ cần là việc làm ổn định chứ không phải là tiền tiêu nhất thời. Hay là mang đi xây dựng cơ sở hạ tầng, đường xá,… Thế nhưng thêm cao ốc, đường lớn, cầu vượt để làm gì trong khi dân vẫn thất nghiệp, thiếu thốn. Vậy lỗi tại ai? Đất đai, máy móc, cơ sở hạ tầng bị niêm phong bỏ xó dần dần sẽ mục nát, tài sản có thể đóng băng nhưng rồi làm sao xài chỗ tài sản đó. Tiền nhiều trong kho bạc rồi cũng sẽ bị sâu mọt tham ô, hối lộ càng đáng lo ngại a. Không có những ông lớn như Chưởng Thiên Hội điều hành chỗ tài sản đó, dù nhà nước chính phủ có thu giữ được toàn bộ thì cũng sẽ chỉ gây ra lạm phát hoặc là chật kho bạc mà thôi. Rốt cuộc vẫn là thành sự thì ít bại sự càng nhiều a. Thứ ba đó là, Chưởng Thiên Hội có võ giả đây cũng là một phần mấu chốt vô cùng khó giải quyết a. 1000 người mới có một cái Minh Kình, 10000 người mới có một cái Ám Kình, đến Võ Sư thì lại càng hiếm thấy. Mà võ giả đối với chật tự thế giới không riêng gì Việt Nam là vô cùng lớn a. Nhưng bọn họ có ảnh hưởng gì đến cục diện thì tạm thời chưa rõ chỉ biết mỗi một đất nước mất đi một cái võ giả đều giống như mất đi một tiềm lực và sức mạnh vậy. Điều cuối cùng, cũng là điều mấu chốt và quan trọng nhất trong 4 điều trên đó chính là thông tin về thế lực này vẫn còn quá ít. Chỉ biết được rằng là được hình thành dựa trên hai cái thế lực vừa đó là. Thiên Địa Hội cùng với Đoạn Gia. Từ một cái thế lực định mức tài sản khoảng 600 triệu đô sau khi bị Chưởng Thiên Hội hợp nhất thành một thể liền sản sinh ra rất nhiều võ giả. Cùng với đó là tăng tổng số lượng tài sản lên thành 5 tỷ đô chỉ trong vòng hơn nửa tháng. Chuyện này có khả năng sao? Chưa kể tới đó chính là thứ dược thuỷ mà bọn chúng vừa mới công khai ra với những thế lực nhỏ khác. Nhưng giấy thì không gói được lửa, không biết vô tình hay cố ý mà đoạn camera ghi lại quá trình đấu giá lúc đó bị tung ra. Toàn bộ miền bắc liền oanh ra một trận kinh động địa chấn. Thứ dược thuỷ thần kỳ ấy ngay tức khắc lọt vào mắt xanh của vô số thế lực trên toàn Bắc Bộ. Mà lập tức điều động thành viên trong thế lực hay gia tộc của mình đi điều tra. Nhưng tuyệt đối không được manh động, vì Chưởng Thiên hoàn toàn chưa hề lộ diện ra ánh sáng ai mà biết bọn chúng có phải một đại tập đoàn xuyên thế giới, đa lục địa hay không. Một khi đắc tội liền khó mà xử lý a. Chính phủ cũng biết được về sự tồn tại của thứ dược thuỷ thần kỳ đó nhất thời ý muốn động tới Chưởng Thiên Hội đã bị dao động đi rất nhiều lần. Cái này dược thuỷ chẳng khác nào thuốc tiên cả, nếu như động vào Chưởng Thiên khiến bọn chúng tức giận mà chuyển qua hỗ trợ nước khác sản xuất hàng loạt thứ này. Việt Nam liền sẽ chịu tới một cái đại thương thế a. Tổn thất không thể nào đong đếm bằng tiền được. Chỉ với 4 lý do này, đặc biệt là hai lý do cuối cùng đã đủ để thấy tầm quan trọng của Chưởng Thiên Hội đối với đất nước là lớn nhường nào rồi. Vì vậy chính phủ làm sao có thể cố gắng huỷ hoại đi chính cơ hội phát triển đất nước to lớn như vậy cơ chứ. Mặc dù là con dao hai lưỡi nhưng cũng là đáng để thử một phen, một khi vượt qua ngoài tầm kiểm soát thì diệt cũng chưa muộn. Bất quá tổn thương nguyên khí vẫn là phải chấp nhận chịu đến a. … Quay trở lại với Ninh Vương gian phòng ngủ bên trong căn biệt thự hoa lệ. Ninh Vương dần dần tỉnh lại từ trong một giấc ngủ ngắn khoảng 3 tiếng. Hiện tại đã là gần 7 giờ sáng, Ninh Vương thức dậy đi vào trong phòng tắm vệ sinh qua thân thể trần trụi, nhễ nhại sau một đêm cuồng nhiệt của mình với Nhã Phương dưới vòi hoa sen. Dòng nước mát lạnh đổ xuống thân thể khiến hắn tỉnh táo và sảng khoái hơn khá nhiều. Ninh Vương hắn hôm nay cũng nên trở lại trường sau một kỳ nghỉ dài rồi. Mặc dù chỉ bệnh khoảng hơn hai ngày thế nhưng Ninh Vương quyết định vẫn là nghỉ nốt mấy hôm cho hết tuần. Dù sao thì lượng kiến thức trong đầu hắn hiện tại đã không cần thiết phải đi học nữa rồi. Tắm xong sau đó, Ninh Vương đánh răng, rửa mặt, soạn đồ, ăn sáng và sau cùng là lên hàng ghế sau của chiếc Roll-Royce để Phục Ma đưa hắn thẳng tới trường học. Bước vào cửa lớp sau đó vẫn là sự quan tâm hỏi han của các đồng học nữ và sự ghét bỏ, ghen tị của đám đồng học nam. Thế nhưng Ninh Vương mặt vẫn lạnh như băng không có đếm xỉa tới bọn hắn mà chỉ cười trừ cho qua. Vì là thứ hai đầu tuần, hầu hết trường học tại nước Việt đều sẽ có một buổi chào cờ dưới sân trường, và trường của Ninh Vương cũng vậy. Trống trường vang lên sau đó, học sinh toàn trường đều nối đuôi nhau đi ra khỏi cửa lớp mà tiến về hàng ghế dài của lớp mình đã được xếp sẵn mà đứng ở một bên cạnh. Chờ hiệu lệnh trước khi buổi chào cờ được diễn ra. Ở một nơi đông đúc như thế này, bình thường Ninh Vương sẽ cảm thấy vô cùng phiền phức và chán ghét mỗi khi tiết chào cờ diễn ra. Thế nhưng hôm nay lại khác, với thính lực siêu phàm của mình, ban nãy khi còn ở trong lớp thì Ninh Vương từ miệng của mấy cái đồng học nữ biết được rằng. Hôm nay sẽ là ngày thông báo điểm thi của những cá nhân xuất sắc và ngay lập tức liền có thể chuyển sang lớp chuyên a. Tuy biết là mình chắc chắn sẽ đứng đầu nhưng Ninh Vương vẫn không khỏi có chút mong chờ a. Nghĩ tới đây hắn lại vô tình nhớ tới Phương lão sư của mình, hai năm có thừa được nàng dạy dỗ, quan tâm. Hắn sớm đã quen thuộc và gần như khi tới trường nàng chính là động lực duy nhất của hắn. Một kẻ không có bạn bè gì, cha mẹ thì cũng cảm giác không có quan tâm tới hắn nhiều như em gái. Lúc hắn 7 tuổi, em gái hắn ra đời, cha mẹ liền hết lòng yêu thương, quan tâm chiều chuộng. Nhưng không phải là hoàn toàn ghét bỏ hắn hay không quan tâm gì tới hắn, mà là dường như chỉ là qua loa cho có lệ, giống như chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm vậy. Điều đó khiến cho giữa hắn và gia đình này có chút khoảng cách. Có chút xa lạ a. Kể từ đó sau năm 10 tuổi trở đi liền không ai thấy hắn cười nữa, có chăng cũng chỉ là một nụ cười giả tạo mà thôi. Ấy là cho tới khi lên cao tam năm nhất, hắn gặp được lão sư chủ nhiệm Thu Phương của mình. Lúc đầu nàng quan tâm tới hắn, hắn còn cảm thấy phiền và một mực chán ghét. Nhưng mưa dầm thấm lâu, hắn cũng dần quen thuộc với nàng, giữa hai người hình thành một mối liên kết lạ kỳ… … Chào cờ diễn ra suôn sẻ, học sinh được phép ngồi xuống ghế của mình và hồi hộp chờ đợi một màn mà rất nhiều vị đồng học đang háo hức trông ngóng suốt một tuần nay. Thầy hiệu trưởng bắt đầu điều chỉnh lại micro, trên tay cầm một vài tờ danh sách dựa theo mà bắt đầu phát biểu. “Như các trò đã biết trường ta mỗi một cái giữa năm đều diễn ra một kỳ thi sát hạch chọn lớp, và thành tích của kỳ thi liên quan trực tiếp tới tương lai của các trò”. “Vì vậy, những học sinh có thành tích tốt trong kỳ sát hạch lần này sẽ được nhà trường tuyên dương và khen thưởng, đồng thời ngay trong ngày hôm nay sẽ được chuyển vào lớp chuyên của mình”. “Vì thời gian có hạn ta sẽ chỉ đọc một lần, các trò nghe cho kỹ”. Hiệu trưởng hướng mắt về phía đám học sinh phía dưới mà phát biểu một số thông tin của buổi chào cờ ngày hôm nay. “Đầu tiên là ban 1 Triệu Khải Huy, văn học 40, toán học 43, ngoại ngữ…. Tiếp theo là Diệp Ái Lệ…. Phùng Gia Sương….”. Hiệu trưởng bắt đầu liệt kê từng ban một, từng cái tên một, số điểm và tổng điểm của từng học sinh có thành tích tốt nhất ra trước toàn trường để tuyên dương. Từng vị bạn học một liền bước lên trên khán đài và đứng ở phía sau hiệu trưởng chờ hắn đọc xong toàn bộ thì sẽ đến tiết mục khen thưởng a. Rất nhanh chóng vì mỗi ban chỉ có vài ba cái tên là có thành tích xuất sắc nhất sau đó liền trực tiếp đã tới ban 7 của Ninh Vương rồi. “Cuối cùng là ban 7”. “Ồ”. Đọc tới ban 7 sau đó, hiệu trưởng liền ồ lên một tiếng khi đang chăm chú nhìn đến tờ danh sách. Trên gương mặt toát ra chỉ là vẻ hài lòng cùng thưởng thức. Có vẻ như đã điều gì đó khiến hắn rất vui a. Toàn trường học sinh xôn xao một trận không biết vì sao hiệu trưởng đột nhiên lại dừng lại mà chăm chú nhìn tờ danh sách. Chẳng lẽ có gì đó sai sót a. “E hèm, trật tự, ban 7 Trần Ninh Vương đâu nhỉ? Lên trên này cho lão hiệu trưởng ta xem mặt vị bạn học này một chút nào”. Hiệu trưởng đọc tới tên Ninh Vương liền cất tiếng mời gọi, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì a. Mặc kệ hắn là có ý gì, Ninh Vương cũng chẳng quan tâm mà đứng dậy thong dong mà bước lên trên khán đài đứng bên cạnh hiệu trưởng sau đó mở miệng. “Không biết hiệu trưởng ngài tìm ta là có việc gì a?”. Ninh Vương âm thanh phát ra có hơi hướng micro mà nói cho toàn trường cùng nghe. “Không không, ta chỉ là muốn nhìn xem vị đạt điểm tuyệt đối và đứng nhất toàn trường trong kỳ sát hạch lần này rốt cuộc là người thế nào thôi”. “Nhìn ngươi soái khí bất phàm như vậy, thành tích lại vô cùng tốt, hảo a”. Lão hiệu trưởng một mặt tán thưởng Ninh Vương mà vừa cười vừa nói. “Hiệu trưởng ngài quá lời rồi, học trò chỉ là cố hết sức mình để cho chủ nhiệm lão sư của ta nở mày nở mặt mà thôi”. Ninh Vương một mặt khiêm tốn cười nói, ánh mắt hắn có hơi liếc một chút về phía Phương chủ nhiệm đang ngồi ở một bên trên hàng ghế lão sư. “Haha, tiểu tử ngươi không cần khiêm tốn”. “Nào qua một bên đứng cùng các vị đồng học của ngươi đi”. Hiệu trưởng sảng khoái phất phất cái tay ra hiệu cho Ninh Vương đứng xuống cùng các bạn học còn bản thân tiếp tục nhìn danh sách mà đọc tiếp. “Ta nói hắn đạt điểm tối đa thôi, không cần liệt kê từng môn học a, rất tốn thời gian… tiếp tục…” Lão hiệu trưởng đơn giản nói ra mấy câu nhưng phía dưới toàn trường học sinh thì đã sớm hít vào một ngụm khí lạnh. “Định mệnh, tên Ninh Vương đồng học này ngưu bức a”. “Hắn vậy mà đạt điểm tối đa”. “Có nhầm không, lão hiệu trưởng ngươi phải chăng là hoa mắt a”. … Toàn trường như ong vỡ tổ bắt đầu xôn xao về cái tên Ninh Vương này khiến cho vị bạn học tiếp theo cùng ban với Ninh Vương có chút mờ nhạt, ảm đạm a. Phương lão sư trên hàng ghế cũng là vô cùng cao hứng, cái này Ninh Vương hắn chỉ đơn giản mở miệng nói muốn lấy cái đứng đầu. Hiện tại liền thu về tay a. Sau bên trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hài lòng về vị học trò này của mình thậm chí còn vô hình sinh ra một tia hạnh phúc ý vị, giống như là… … Sau đó hiệu trưởng bắt đầu nhận lấy bằng khen và phần thưởng phân phát cho từng cái học sinh một sau đó nhường đám này học sinh có thành tích tốt bao gồm Ninh Vương về lớp trước, thu xếp chút để vào tiết tiếp theo liền cùng với giáo viên mới nhận lớp chuyên của mình. Cầm bằng khen cùng phần thưởng của mình di chuyển về lớp cũ thì trên đường đi Ninh Vương lại gặp được Phương lão sư của mình đang đứng chờ ở cửa lớp như có điều muốn nói. Ninh Vương không nhanh cũng không chậm mà bước về phía của nàng đang đứng bên cạnh cửa lớp sau đó liền mở miệng trước. “A, Phương lão sư ngươi đây là đang chờ lấy ta sao?”. Giọng điệu trầm ấm của Ninh Vương đập vào tai làm cho Phương lão sư tỉnh lại từ trong suy tư. Nàng đang nghĩ xem rốt cuộc là mình nên thưởng gì cho hắn vì thành tích lần này, lời nói lúc trước của nàng đã tự đặt mình vào thế khó a. Mặc dù Ninh Vương không có đòi hỏi gì chỉ là thuần tuý trêu đùa nàng một chút mà thôi thế nhưng là chuyện này vẫn khiến cho Thu Phương suy nghĩ rất nhiều a. “Ừ, là đang chờ ngươi”. Nàng nhẹ giọng đáp lại trên gương mặt có một tia lúng túng mà phát ra âm thanh dễ nghe. “Phương lão sư chờ ta làm gì a? Ta thế nhưng là sắp trở thành học sinh của vị khác lão sư rồi”. Ninh Vương lời nói có chút trêu chọc nàng. “Hừ, ngươi không muốn trêu đùa ta, ta thế nhưng là sẽ tức giận đó!”. Phương chủ nhiệm nàng có chút bực bội vì bị một cái tiểu tử đáng tuổi em trai mình trêu chọc. “A, sẽ không trêu đùa lão sư ngươi nữa, vậy ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện sao?”. Ninh Vương dáng vẻ trở nên nghiêm túc chút điểm mà hướng Thu Phương nói ra. “Là, là kỳ thi sát hạch của người thành tích khiến ta rất hài lòng. Muốn đối ngươi có chút thưởng, chỉ là không cần quá phận ta liền sẽ đáp ứng a”. “Muốn gì nói đi”. Phương lão sư một lời thẳng thắn nói ra, nàng đây là thực sự muốn khen thưởng cho tên học sinh này của mình. “Phương lão sư, ta nghe Nhã Phương kể qua khi ta nằm viện ngươi có tới thăm. Nếu đã như vậy ngươi cũng liền biết chút điểm tiền hay quà ta đều không thiếu, không có hứng thú a”. Ninh Vương đạm mạc mà nói ra, Thu Phương cũng biết lời hắn nói là sự thật cho nên cũng không có phản bác gì. Sau lần đến thăm đó nàng cũng biết thân phận hiện tại của Ninh Vương có lẽ không bình thường như nàng tưởng tượng lúc đầu. “Vậy ngươi muốn gì?”. Thu Phương dè dặt hỏi thêm một câu nếu như là hắn vẫn từ chối thì nàng cũng sẽ không có lôi kéo thêm nữa. “A, ta hiện tại cái gì cũng không thiếu, hay là?”. Ninh Vương nói ra nửa chừng liền ngưng lại khiến cho Thu Phương mở miệng hỏi tiếp. “Là?”. Nàng chăm chú nhìn vào đôi môi của hắn, để xem rốt cuộc hắn muốn thứ gì? “Là Phương lão sư ngươi hôn ta một cái, thế nào?”. Ninh Vương mặt dày nói ra, hắn cũng tin tưởng nàng sẽ không làm loại sự tình này, trong lòng cũng không có đặt bất cứ hi vọng gì cả. Thu Phương hai má có chút ửng đỏ, hắn vậy mà muốn nàng hôn một cái? “Hừ”. Thu Phương ngoài miệng hừ lạnh một cái nhưng trong lòng rốt cuộc cũng không biết nên làm sao bây giờ a. “Thôi, Phương lão sư ngươi cứ xem như là ta nói đùa đi, ta đi trước”. Ninh Vương có chút thất vọng cười trừ cho một cái sau đó lướt qua người nàng đi vào bên trong lớp học thu dọn đồ đạc của mình. Bên ngoài cửa lớp Phương lão sư sau một hồi lúng túng liền ngó trước ngó sau một cái sau đó trong lòng một hồi như quyết định xuống cái gì đó. Ninh Vương vừa đi ra vốn là muốn chào tạm biệt nàng một cái thì đột nhiên bị Thu Phương nàng đột kích. Nàng hôn hắn một cái dấu thơm lên má dự định nhanh chóng chuồn đi, tránh cho người khác thấy và cũng là để đỡ xấu hổ a. Nhưng tốc độ của nàng làm sao nhanh bằng của hắn. Vừa mới vọt đi chưa được nửa mét cánh tay nàng liền bị Ninh Vương cho tóm chặt lấy sau đó kéo vào trong lòng. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng nửa giây, Thu Phương chỉ kịp a một tiếng liền đã nằm gọn trong lòng hắn. Rất nhanh chóng hai bàn tay của Ninh Vương nắm lấy cái đầu nhỏ của nàng mà điều chỉnh cho nó hơi ngửa lên trên mà cúi đầu mình xuống đặt lên trên môi thơm của nàng một nụ hôn nồng cháy hơn bao giờ hết. “Ưm…nn”. Thu Phương bị một màn này của Ninh Vương làm cho đứng hình chỉ biết rên nhẹ một tiếng mà không biết phải làm sao. Hắn đây là đang hôn nàng a…. Môi chạm môi, Ninh Vương đầu lưỡi vô ý thức mà luồn lách tìm tới đầu lưỡi của nàng nhưng lại bị hàm răng trắng sứ của nàng ngăn lại không cho tiếp cận hay vào sâu hơn a. Thế nhưng là một vị nữ nhân mỏng manh yếu mềm như nàng làm sao có thể chống lại một con sói đói đang hưng thịnh cương dương chi khí như Ninh Vương. Như đã nắm Thu Phương trong lòng bàn tay, Ninh Vương hai bàn tay vỗn dĩ đang đặt tên đầu nàng nay chỉ còn lại một. Bàn tay rời đi kia rất nhanh chóng mà tìm tới bờ mông căng tròn của nàng mà bóp mạnh một cái ngón tay còn như vô tình hay cố ý mà hơi hơi đụng chạm với sát bên cạnh nơi thần bí của nàng. Như bị điện giật, Thu Phương buông bỏ phòng thủ mà rên lên một tiếng. “Aah~”. Nhanh chóng chộp lấy thời cơ, tấn công ngay lúc nàng sơ hở. Ninh Vương đầu lưỡi liền có thể luồn lách sâu vào bên trong mà tìm tới đầu lưỡi của Thu Phương nàng. Đối chọi, trốn tránh và giãy dụa một hồi Thu Phương đầu lưỡi liền bị Ninh Vương hắn cho quấn chặt. Hai người như hai mà một như một mà hai ngay tại khoảnh khắc này hòa quyện với nhau trong đê mê. Hắn muốn nàng cùng hắn tiến hành quá trình trao đổi chất bên trong khoang miệng của nàng mà mạng bạo quấn chặt lấy. Phía bên dưới bàn tay cũng chẳng rảnh rỗi chút nào vài ba giây lại bóp mạnh, xoa nắn một cái để tạo cảm giác kích thích giúp nàng tiết ra nhiều mật dịch bên trong khoang miệng hơn. “Ưmm…mm…mm”. Đầu lưỡi bị quấn chặt lấy khiến Thu Phương chỉ có thể rên rỉ ra một số âm thanh kích thích mọi giác quan. Lúc này quá trình trao đổi chất đã sắp hoàn thành chỉ còn một bước cuối đó là tận hưởng hương vị của nó nữa thì. Ách~ Cô nàng này là chó sao? Thu Phương cắn cái đầu lưỡi của Ninh Vương khiến nó rỉ máu thế nhưng là vẫn không được Ninh Vương buông tha. Máu tươi hoà quyện cùng mật dịch, hắn bắt đầu tận hưởng hương vị của nó, như muốn nàng cùng một chỗ tận hưởng với mình. Ninh Vương cánh tay bên dưới bờ mông kia liền buông ra mà đưa lên bóp nhẹ lấy cái mũi cao, nhỏ của nàng. Cố gắng chống trả Thu Phương cũng đành bất lực, nàng vì thiếu dưỡng khí buộc phải nuốt xuống chỗ hợp chất ngọt ngào kia cùng hắn. Ực~ Thu Phương vốn là chán ghét, thế nhưng nuốt xuống 1 ngụm sau đó liền muốn nuốt xuống ngụm thú hai thứ ba cho tới khi cả khoang miêng hai người đều sạch sẽ mới từ từ buông ra mà hình thành lên một sợi huyết hồng. Thu Phương như vậy mà vô cùng tận hương a. “Hôn vậy mới gọi là hôn chứ, nhưng ta phải công nhận Phương lão sư qua thực rất là ngọt a”. “Tạm biệt, ta đi trước”. Ninh Vương thoả mãn sau đó liền quay người rời đi, để lại Thu Phương có chút ngốc trệ nhìn lấy hắn bóng lưng. Như vậy liền đi? “Hừ”. Thu Phương nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh của giáo viên và khoá trái. Cởi xuống chiếc váy ngắn công sở của mình, chỉ nhìn thấy nội khố màu trắng của nàng phía dưới đã trở nên ướt đẫm rồi. Thu Phương chỉ có thể nhốt mình trong phòng sau đó đưa ngón tay xuống tự xử cho đến khi thỏa mãn và triệt để thoát khỏi sự nóng ran khó chịu này. Sau đó âm thanh dâm đãng liền từ trong phòng này khe khẽ phát ra. Không cần biết là do hắn làm cho nàng động tình hay là vương huyết khiến cho nàng bị kích thích. Chỉ biết là kể từ hôm nay, hay sau này Thu Phương nàng đã là nữ nhân của hắn rồi, nàng trốn không thoát. … CẦU ỦNG HỘ CẦU ĐỀ CỬ, KIM PHIẾU A … CHƯƠNG NÀY CÓ HƠI KINH TẾ HỌC MỘT TÝ MÀ TA HIỂU BIẾT CÒN ÍT, CÁC VỊ ĐỌC QUA THẤY KHÔNG HAY THÌ ĐÁNH GIÁ XUỐNG DƯỚI ĐỂ TÁC BIẾT MÀ SỬA, ĐỪNG CHỬI, TỘI NGHIỆP* … CẢM TẠ CÁC VỊ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]