Cuồn cuộn cát vàng trên mặt đất phủ kín những đồi cát cao thấp không đều, gió mạnh Bắc quốc đem những đồi cát này nhào nặn thành hình bậc thang xoắn ốc, nhìn qua giống như một ngôi miếu thần chễm chệ khéo léo tuyệt vời, một đạo lộ gồ ghề quanh co giữa những đồi cát, trên mặt đường lưu lại dấu vết của mã xa đã chạy qua suốt hàng trăm ngàn năm, cho dù là bão cát cuồng mãnh cũng vô pháp khiến chúng phai mờ.
Lạch cạch lạch cạch…
Âm vọng tiếng vó ngựa nhịp điệu không đều, một chiếc mã xa đơn giản hai con ngựa kéo đang tiến lên trên đạo lộ bùn vàng. Thân xe vì mặt đường gập ghềnh mà dao động không thôi, bố liêm cửa sổ xe đôi khi bị gió cát xốc lên.
Người đánh xe chính là một vị nam tử trung niên tráng kiện, trên đầu hắn đội đâu mạo ngăn trở cát bụi, hai tay thô chai quấn đầy vải bố nắm chặt dây cương, một đôi mắt nhỏ hấp háy chuyên tâm nhìn chăm chú về phía trước.
Lúc này, bố liêm phía sau hắn bị lật ra một góc, thanh âm từ bên trong truyền tới:
“Tiêu Thắng, lộ trình còn bao xa?”
“Thiếu gia, đại khái còn năm dặm đường, trước khi trời tối là có thể tới nơi”.
“Như vậy a…Khổ cực ngươi rồi”.
“Không có việc gì”.
Bố liêm lại buông xuống.
Tiêu Dục Kỳ ngồi trong xe chật hẹp, y trầm tư một lát, từ trong ngực lấy ra một thứ —
Đó là một khối ngọc bội thúy lục sắc, lớn cỡ nửa bàn tay, đầu trước thắt một hồng thằng (sợi dây đỏ). Ngọc thạch dẹp có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-thi-ve-cua-tram/1315084/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.