Chương trước
Chương sau
Huyết sắc trên mặt Trưởng Tôn Hi, rút nhanh như thủy triều.

“Ngươi làm sao vậy?” Ân Thiếu Hạo lo lắng nhìn nàng, hỏi: “Có phải nhớ tới cái gì hay không?!”

Trưởng Tôn Hi liên tục lui về phía sau, lắc đầu nói: “Không……, điều này thật là đáng sợ.” Trong đầu sóng to gió lớn không ngừng cuồn cuộn, trong lòng đều là, Thái Tử Phi, Thái Tử Phi……, có người muốn huỷ hoại Thái Tử Phi!

Là ai? Là ai nghĩ ra mưu kế ác độc như vậy, thiết kế Thái Tử Phi?! Nếu lúc ấy nguyên chủ không gả thay, tân nương tử bị bỏ thuốc mê đưa đi thanh nhã tiểu trúc, có khả năng chính là Thái Tử Phi! Đường đường Thái Tử Phi, mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu tương lai, cư nhiên lại cùng chú em chồng Sở vương nam hoan nữ ái, đây không phải khiến nàng thân bại danh liệt sao?!

Mặc dù ch·ết, cũng sẽ làm Hứa gia cùng phủ Phần Quốc trưởng công chúa hổ thẹn.

“Cẩn thận!” Ân Thiếu Hạo thấy nàng thần hồn mất hết, dưới chân lảo đảo, suýt nữa bị váy vướng, không tự chủ được duỗi tay bắt được nàng, “Cùng lắm thì có chuyện gì? Ngươi nói đi chứ.”

Trưởng Tôn Hi một câu cũng không muốn nói với hắn.

Giang Lăng Vương từ bên trong vọt ra, tiến lên lôi kéo ca ca, “Ngươi buông tay! Đừng động một chút liền kéo nàng.” Đáng tiếc hắn thân mình mỏng manh khí lực yếu ớt, kéo vài cái vẫn không kéo được, nóng nảy, “Uy! Thất hoàng huynh ngươi còn biết xấu hổ hay không hả? Nam nữ có khác, thụ thụ bất thân, thi thư lễ nghi đều bị chó gặm hết rồi hả? Mau buông ra!”

Ân Thiếu Hạo lúc trước phong lưu trăng hoa, hành vi không kềm chế được, hiện tại lại cảm thấy mình kéo muội tử nhà mình, nơi nào để ý tới hắn? Ngược lại còn duỗi tay dùng sức đẩy, “Tránh ra!” Ai chịu để hắn chiếm tiện nghi muội tử nhà mình? Kiếm chuyện mà!

Giang Lăng Vương nhất thời không đề phòng, bị hắn đẩy ngã trên mặt đất kêu to lên, “Ai da!”

Trưởng Tôn Hi thấy hai người bọn họ lại nháo, không khỏi phiền nói: “Phát điên gì vậy?” Hung hăng trừng mắt liếc Sở vương một cái, nhanh chóng đi đỡ Giang Lăng Vương, “Không có việc gì chứ? Có trầy chỗ nào không?” Vị tiểu tổ tông này chính là đậu hũ, chạm vào không được, thật cẩn thận kéo hắn đứng lên.

Ân Thiếu Hạo ở bên cạnh nhìn đến trong lòng ứa ra lửa, tâm tình phức tạp, “Ngươi có thể lôi lôi kéo kéo người khác vậy à?” Tâm tình chua lè trước kia đã thay đổi, hiện tại lại cảm thấy muội tử nhà mình bị người chiếm tiện nghi, có chút bực bội, “Nam nữ ngươi đều chẳng phân biệt.”

Trưởng Tôn Hi căn bản không nhìn hắn, chỉ gọi cung nhân lại đây, “Đỡ Giang Lăng Vương điện hạ trở về.”

Giang Lăng Vương không chịu đi, “Hắn khi dễ ngươi thì làm sao?”

“Không có việc gì.” Trưởng Tôn Hi nói với hắn: “Nơi này là Phiếm Tú Cung, rõ như ban ngày, chung quanh nơi nơi đều có người.” Bởi vì lo lắng cho Thái Tử Phi bên kia nên tâm tư loạn cào cào, có chút không kiên nhẫn, “Được rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Vẻ mặt Giang Lăng Vương ủy khuất, kêu lên: “Uy! Ta hảo tâm lại đây bảo hộ ngươi, ngươi còn đuổi đi ta?”

Ân Thiếu Hạo phất tay nói: “Đi đi! Tiểu hài tử né qua một bên.”

Lời này chính là chọc tức Giang Lăng Vương.

Hắn tuổi này ghét nhất người khác nói hắn nhỏ, nói hắn tính trẻ con, huống chi còn nói trước mặt Trưởng Tôn Hi, tức khắc mặt đỏ lên, “Nơi này là Phiếm Tú Cung, không phải Ngọc Túy cung, ngươi đi đi! Không chào đón ngươi tới đây.” Nói không xong, dứt khoát rút bội kiếm sáng chói ra, chỉ hướng huynh trưởng, “Ngươi có đi hay không?!”

Ân Thiếu Hạo nhìn thân thể yếu đuối mong manh kia của hắn, châm chọc nói: “Ngươi biết dùng kiếm sao? Buồn cười.”

“Ngươi……” Giang Lăng Vương tức khắc mặt đỏ lên, tức giận đến nói không nên lời.

“Đủ rồi!” Trưởng Tôn Hi quát to một tiếng, “Hai người các ngươi rốt cuộc điên đủ chưa?” Nếu lại truyền ra hai hoàng tử vì tranh đoạt một nữ nhân, thế cho nên chém gi·ết nhau, vậy mình còn sống được hay không? Thật là! Quản đám hậu duệ quý tộc bọn họ làm gì chứ! Không thèm nhìn người nào, xoay người liền kêu đám người Phạn Âm, “Chúng ta đi!”

Giang Lăng Vương tức khắc nóng nảy, ném kiếm “Loảng xoảng”, đuổi theo hô: “Ngươi đã nói, cùng ta……” Muốn giữ nàng lại nhưng khó có thể mở miệng, sửa miệng nói: “Chăm sóc hai con thỏ của ta. Ngươi đi rồi, chúng nó phải làm sao bây giờ á? Không ai quản, về sau khẳng định sẽ đói lả.”

Trưởng Tôn Hi vừa rồi chỉ là nhất thời khí huyết dâng trào, qua cơn tức giận, đương nhiên biết không thể cứ giận dỗi rời đi như vậy.

Giang Lăng Vương tính tình tốt, không so đo, đổi người khác, hiện tại đã mắng mình một tiếng cẩu nô tài, đánh mình một trận cũng là bình thường. Hơn nữa Sở vương còn ở trước mặt, nếu mình ra khỏi Phiếm Tú Cung như vậy, quỷ mới biết hắn sẽ đuổi theo phát điên cái gì? Cho nên nhịn lửa giận, quay đầu dỗ dành nói: “Vậy ngươi đi về trước, được không? Ta nói với Sở vương điện hạ mấy câu liền trở về.”

“Ta trở về, ngươi còn đi hay không?”

“Không đi, lát nữa nói xong sẽ trở về.”

Giang Lăng Vương tuy rằng trong lòng không tình nguyện, rốt cuộc không muốn chọc nàng tức giận, lầu bầu nói: “Được rồi, ta trở về chờ ngươi.” Hắn lưu luyến mỗi bước đi đều nhìn Trưởng Tôn Hi, lại trừng mắt nhìn Sở vương vài lần, lúc này mới xoay người vào đại điện Phiếm Tú Cung.

Ân Thiếu Hạo ở bên cạnh nhìn đến hụt hẫng, “Ngươi cũng biết dỗ người lắm chứ, dỗ lão cửu xoay vòng như vậy.”

Trưởng Tôn Hi trừng hắn một cái, “Ca ca, ngươi đừng phát bệnh được không?”

Sắc mặt Ân Thiếu Hạo khó coi, như bị một cái bánh trôi chặn ngang cổ họng. Tuy rằng hắn suy đoán Trưởng Tôn Hi là muội tử nhà mình, hơn nữa có bảy, tám phần chắc chắn, trong lòng cũng thử đối đãi với nàng như muội muội. Nhưng vẫn bị một câu "ca ca" thình lình này, làm nghẹn không nói ra lời.

Kỳ thật, Trưởng Tôn Hi mới không rảnh quản mấy tình tiết huynh muội cẩu huyết hắn nói. Mặc kệ hắn hiểu lầm cái gì, hay là hắn đang nói dối lừa mình, vậy cũng chẳng sao. Lui một bước chạy vạn bước, nếu mình thật là muội muội cùng mẹ khác cha với hắn, vậy thì càng tốt, đỡ cho hắn sau này lại dây dưa mình.

Hiện tại lo lắng chính là bên phía Thái Tử Phi, có người yếu hại nàng! Người ác độc như vậy, lại không biết là ai, hơn nữa rất có khả năng sẽ còn xuống tay với Thái Tử Phi! Không được, nhất định phải bắt được người này.

Trưởng Tôn Hi lệnh mình phải bình tĩnh lại, lệnh mình phải tự suy ngẫm.

Hít thật sâu một hơi, nhìn hắn hỏi: “Lúc trước ở thanh nhã tiểu trúc, nếu ta trúng mê dược, ngươi lại……” Lại phong lưu háo sắc thành tính, sao không xuống tay với mình? Hơn nữa, mấy loại tình huống này nếu là nam nhân đều nhịn không được chứ? Cho nên khó hiểu hỏi: “Sao ngươi không làm chuyện gì kia với ta?”

Rốt cuộc các nữ quan trúng tuyển đều phải kiểm tra thân thể, thân thể này khẳng định trong sạch không lo, vẫn là xử nữ.

“Cái chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Ân Thiếu Hạo luôn luôn âm vụ, cư nhiên có chút phiếm hồng, b·iểu t·ình quái dị nói: “Ngươi một đại cô nương gia, há mồm đã nói mấy chuyện không văn nhã này, không biết xấu hổ!”

Trưởng Tôn Hi kỳ quái đánh giá hắn, vị này chính là……? Đỏ mặt cái gì? Hắn thật đúng là tự động tiến vào nhân vật ca ca à? Không phải có bệnh, thì chính là kỹ thuật diễn thật tốt quá đi.

Ân Thiếu Hạo xấu hổ, nhưng vẫn nói, “Ngày đó bổn vương uống hơi nhiều, hiện tại nhớ lại, hẳn chính là mấy tên hỗn trướng kia có tâm mời rượu. Dù sao……, chỉ nói đi vào nghỉ ngơi một chút.” Đây là chuyện thường có, rượu đủ cơm no, tự nhiên muốn tìm nữ nhân tiêu khiển, nhưng sao có thể nói tỉ mỉ với muội muội? Cho nên mơ hồ nói: “Đi vào, liền gặp ngươi hôn mê nằm trên giường, cho thấy đang trúng thuốc mê. Bổn vương vốn định……”

Trong mắt Trưởng Tôn Hi hiện lên một ít khinh thường, “Đừng nói ngươi vốn là một cầm thú, sau khi say, thì không được nha.”

“Cái gì mà không được?!” Đôi mắt Ân Thiếu Hạo như phát lửa, muốn nổi nóng, nhưng xem vào thân phận muội muội lại nhịn xuống, “Ta đi vào đã ngửi thấy mùi Thôi Tình hương, cảm thấy không quá thích hợp. Lại nghĩ, không chừng có người làm ra chuyện kỳ quái gì, lại muốn nhét nữ tử vào Sở vương phủ, liền dứt khoát chuồn ra từ cửa hông rời khỏi.”

Lúc ấy nghĩ, trong đám lông bông kia không chừng còn ai có lòng xấu xa, mình mới không để chúng đắc ý đâu.

“Ngươi cứ đi như vậy?” Ánh mắt Trưởng Tôn Hi rõ ràng không tin.

Ân Thiếu Hạo buồn bực nói: “Ở trong mắt ngươi bổn vương chính là quỷ đói háo sắc, chưa từng gặp nữ nhân?” Trong phủ có không biết bao nhiêu người, cần gì dùng bên ngoài dính thêm phiền? Chỉ là lời này khó mà nói, đành ngừng đề tài: “Dù sao ngươi cũng là người thanh thanh bạch bạch, đừng suy nghĩ vớ vẩn, căn bản là không có chuyện này.”

May mắn lúc trước không xuống tay với muội muội, bằng không, chẳng phải là thành súc sinh cầm thú không bằng? Vạn hạnh, vạn hạnh.

Trưởng Tôn Hi buông đôi mắt xuống, nghĩ nghĩ, tuy rằng không biết hắn nói là thật hay giả, nhưng đánh giá một chút, hẳn đại khái không sai biệt lắm. Rốt cuộc nguyên chủ có thể thông qua kiểm tra trong cung, làm nữ quan, hẳn là hắn chưa làm cái gì. Bất quá, với chuyện này người hiện đại nghĩ thoáng, nhưng với một nữ tử cổ đại như nguyên chủ có thể đã luẩn quẩn trong lòng.

---- danh tiết lớn hơn trời.

Chẳng sợ thật sự không có abcd, thì vẫn xem như không còn trong sạch, cho nên sau khi nguyên chủ hồi cung liền thắt cổ t·ự s·át.

Cái này đã giải thích thông. Nhưng……, theo lý thuyết trong mấy ngày này Phần Quốc trưởng công chúa tuyệt đối không thể đưa mình đi, vậy sẽ là ai đây? Hơn nữa vẫn là từ phủ Phần Quốc trưởng công chúa đưa ra, lại đi qua mật đạo, cuối cùng mới đến thanh nhã tiểu trúc. Chẳng lẽ nói, người phía sau màn tung độc thủ vốn dĩ chính là người phủ công chúa?

Phần Quốc trưởng công chúa không có khả năng, Phần Quốc phò mã cùng Thái Tử Phi cũng không có khả năng, ---- chẳng lẽ là Hứa Tường?! Nàng vẫn luôn được nuôi trong hoàng cung, có thủ đoạn cao tay như vậy cũng bình thường, nhưng thu mua hạ nhân phủ công chúa làm ra vụ án bí ẩn kinh thiên này, nàng cũng không được lợi ích gì. Hơn nữa, mặc dù chuyện thật sự thành công, Thái Tử Phi thất trinh, thanh danh toàn bộ Hứa gia đều bị hủy hoại.

Hứa Tường cũng không được chỗ tốt.

Nghĩ như vậy, không khỏi loại trừ nàng.

Nếu không phải mấy chủ tử phủ Phần Quốc trưởng công chúa xuống tay, vậy sẽ là ai? Bọn hạ nhân bị người thu mua? Một đường tiếp tục cân nhắc manh mối, đến sau căn bản là không có bất luận manh mối nào.

Có quỷ mới biết, rốt cuộc là ai thu mua hạ nhân phủ công chúa? Đi hỏi ai đây.

Ân Thiếu Hạo thấy nàng phát ngốc hồi lâu, cho rằng không tin, “Những điều bổn vương vừa nói đều là thật sự, có thể thề với trời!”

Trưởng Tôn Hi thu hồi tâm tư nhìn về phía hắn, nhíu mày, cười nhạo nói: “Ngươi đã phát thề một lần rồi, lại phát nữa, để ý sau này lại thật sự làm không được nam nhân.” Trong lòng thật sự mặc kệ hắn, xoay người liền đi.

“Ngươi nha đầu này!” Ân Thiếu Hạo ở phía sau bực bội nói.

Nha đầu? Muội muội? Trưởng Tôn Hi xoay người, một đôi mắt hạnh lấp lánh nhìn về phía hắn, mang theo ba phần cười lạnh, “Ngươi thật muốn là ca ca ta, vậy sau này ít tới tìm ta đi, bớt gây phiền toái cho ta, ta liền cám ơn trời đất thắp nhang cảm tạ rồi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại đi mất.

Sắc mặt Ân Thiếu Hạo âm tình bất định, đứng trong chốc lát, cuối cùng trong lòng buồn bực không thôi rời đi.

Trưởng Tôn Hi trở về tẩm các.

Tạm thời nghĩ không manh mối nào nữa, huống hồ cái viện kia rốt cuộc có phải phủ Phần Quốc trưởng công chúa hay không, Sở vương có nói dối hay không, còn phải xác nhận mới có thể nói tiếp được. Tuy rằng rất lo lắng cho Thái Tử Phi, nhưng cũng không rối rắm tại chỗ này, để sau này xem như thế nào tìm một cơ hội gặp Thái Tử Phi, không……, hay là vẫn nên thương lượng với Chiêu Hoài Thái Tử càng tốt hơn.

Thứ nhất, Thái Tử Phi tâm tư tương đối đơn thuần, thứ hai nàng còn mang thai mà.

Hơn nữa cái âm mưu quá lớn này, hơn phân nửa sẽ không chỉ đơn giản như tranh đấu ở nội trạch. Nếu Thái Tử Phi thân bại danh liệt, Chiêu Hoài Thái Tử cũng sẽ mất mặt theo, thậm chí……, Sở vương cũng không có chỗ tốt. Như vậy thoạt nhìn, càng giống như âm mưu quỷ kế các hoàng tử đoạt đích hay sử dụng.

Giang Lăng Vương sao, nhìn thế nào đều không thể.

Chẳng lẽ là Việt Vương? Hắn thiết kế Thái Tử Phi, huỷ hoại nàng, đồng thời huỷ hoại Sở vương, lại khiến Chiêu Hoài Thái Tử đội chiếc mũ xanh mượt. Chờ chút, có chỗ không đúng. Sau khi Sở vương đi rồi, chuyện thanh nhã tiểu trúc cũng không bị phanh phui nha. Mặc kệ là Việt Vương ở sau lưng tính kế, hay là người khác, làm ra một hồi chuyện kinh thiên động địa như vậy, dù sao cũng phải có chút phản ứng chứ.

Sao cứ như pháo lép vậy, về sau hoàn toàn không có tiếng nổ nào? Thật kỳ quái nha.

“Trưởng Tôn tư tịch.” Có tiểu thái giám vội vã chạy vào, “Người mau đến phía sau nhìn đi. Điện hạ vẫn luôn chém cọc gỗ, chém đã lâu, đầu cũng toát đầy mồ hôi. Bọn nô tài khuyên ngài ấy, ngài ấy không nghe, cứ để như vậy khiến điện hạ mệt ch·ết thôi.” Thanh âm mang ra chút nghẹn ngào, “Mạng nhỏ của bọn nô tài khó có thể bảo toàn.”

Vị tiểu tổ tông lại phát điên cái gì vậy? Trưởng Tôn Hi cảm thấy thật là đau đầu, lại không thể mặc kệ, nhanh chóng đi phía sau.

Giang Lăng Vương vóc người tinh tế, thon dài, nghiêng về mỏng manh, mặc một bộ trường bào vải dày màu nguyệt bạch, mặt trên thêu hoa văn bằng chỉ bạc, khiến hắn lộ ra vài phần thanh nhã cao quý. Chính là khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc, lại ửng hồng, trên trán cũng là mồ hôi, tay cầm kiếm đang ch•ém từng nhát vào cọc gỗ, “Nói ta không biết dùng kiếm! Ta có biết, ta có biết!!”

Trưởng Tôn Hi cũng không khuyên hắn, mà chỉ nói: “Cho ta mượn thanh kiếm dùng chút.”

Giang Lăng Vương nghe tiếng quay đầu lại ngạc nhiên.

Trưởng Tôn Hi nhân cơ hội tiến lên bắt lấy chuôi kiếm, đoạt kiếm, sau đó đưa cho tiểu thái giám cầm vỏ kiếm bên cạnh, ngược lại nói: “Ta nghĩ ra tên cho đám thỏ con rồi, ngươi có muốn nghe một chút hay không?” Không đợi hắn đáp lời, xoay người liền đi, “Không nghe thì thôi.”

Giang Lăng Vương lập tức quên việc muốn đoạt lại kiếm, đuổi theo, “Ngươi nói đi, ngươi nói đi.”

Trưởng Tôn Hi không ngừng bước chân, vừa đi vừa nói chuyện, “Ta suy nghĩ rồi, đặt tên quá phức tạp không thể nhớ rõ.” Cố ý lải nhải, nói rất nhiều chuyện không đâu vào đâu, “Vừa vặn vành mắt chúng nó lớn nhỏ không đồng nhất, lại là một con hơi béo, một con hơi gầy, cho nên một con gọi là Đại Hoàn, một con gọi là Tiểu Hoàn……”

“Không tồi.” Giang Lăng Vương bất tri bất giác đi theo nàng, bước trên hành lang, tự nhiên trở về nội điện. Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại nhớ tới kiếm của mình, mới ngộ ra được, là nàng dỗ mình trở về. Tuy rằng hiểu rõ, cũng ngượng mở miệng nói nữa. Huống hồ không biết làm sao lửa giận đã tiêu tan, trong lòng còn rất cao hứng.

Trưởng Tôn Hi phân phó cung nhân đi lấy nước ấm, hầu hạ hắn rửa mặt, lại để người đổi cho hắn bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó hỏi: “Tên con thỏ thế nào? Đặt vậy được không?”

“Khá tốt.” Giang Lăng Vương chớp chớp đôi mắt, như ngôi sao sáng, “Uy, ta cảm thấy……, lúc ở chung với ngươi thực sự có ý tứ, mỗi ngày đều cảm thấy thực vui vẻ.” Hắn bê trà lên uống một ngụm, nghiêm túc nói: “Nếu không ta đi nói với phụ hoàng đưa ngươi lại đây, sau này chỉ hầu hạ ta đi.”

Đừng nha! Tiểu tổ tông.

Trưởng Tôn Hi liên tục lắc đầu, “Ngươi đừng náo loạn.” mình mới không muốn cả đời ngốc tại Phiếm Tú Cung đâu.

Giang Lăng Vương tức khắc không cao hứng, oán giận nói: “Ngươi có ý gì? Ở chung với ta có chỗ nào không tốt? Ta vừa không đánh ngươi, cũng sẽ không mắng ngươi, ngươi muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, sống không khác gì chủ tử.” Hắn chần chờ nói: “Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi……, thích người hả?!.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.