Chương trước
Chương sau
Ngày kế tiếp, Giang Lăng Vương liền có một quầng thâm mắt nhàn nhạt.

Trưởng Tôn Hi kinh ngạc nói: “Sao vậy? Điện hạ đây là nửa đêm gặp ác mộng, không ngủ ngon sao?”

Giang Lăng Vương cảm thấy rất ngượng ngùng, ậm ừ nói: “Chân đau, ngủ không được.” Sau đó phân phó cung nhân, “Mau đi nấu mấy cái trứng gà mang lên.”

Trưởng Tôn Hi hầu hạ hắn mặc xong xiêm y, chờ trứng gà tới, thử thử độ ấm, lột vỏ, tinh tế lăn dưới mí mắt hắn, cười nói: “Ai kêu ngươi trắng như vậy? Một chút quầng thâm mắt đã hiện rõ như vậy luôn.” Không khỏi nhớ tới hai con thỏ, “Vành mắt này của ngươi một khi có là có hai cái, bao hết hai con thỏ.”

Đang nói giỡn, bên ngoài bỗng nhiên có người thông báo, “Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi giá lâm.”

Giang Lăng Vương liên tục xua tay, “Mau lấy trứng gà xuống.”

Trưởng Tôn Hi cong môi cười, cho người cầm trứng gà đi, tự mình đi ra ngoài nghênh đón Thái Tử Phi, “Biểu tỷ.” Lại hành lễ Chiêu Hoài Thái Tử, “Gặp qua Thái Tử điện hạ.”

“Linh Tê, sao muội lại ở chỗ này?” Thái Tử Phi kinh ngạc nói.

Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử cũng hiện lên một mảnh kinh ngạc.

“Ờ thì..” Trưởng Tôn Hi đại khái giải thích, “Hôm qua Giang Lăng Vương điện hạ té ngã, Hoàng Thượng cho ta đưa điện hạ lại đây, thuận tiện chăm sóc mấy ngày.” Khó mà nói là Giang Lăng Vương quấn lấy muốn mình lại đây, chỉ có thể nói như vậy.

Chiêu Hoài Thái Tử nghe xong trong lòng vừa động.

Việc này có thể nghĩ như thế nào đây? Đang êm đẹp, phụ hoàng cho Trưởng Tôn Hi lại đây chăm sóc Giang Lăng Vương, sao lại thế này? Chẳng lẽ nói, phụ hoàng thật sự chuẩn bị nạp Trưởng Tôn Hi làm phi, tính đặt nàng ở Phiếm Tú Cung? Cho nên lại đây làm quen trước.

Trong lòng suy nghĩ muôn vàn, trên mặt không lộ, vẻ mặt mỉm cười đi vào.

Giang Lăng Vương nằm trên giường hô: “Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi, vất vả các người đặc biệt đến đây một chuyến.”

Chiêu Hoài Thái Tử cười nói: “Sáng nay nghe nói cửu đệ ngươi té ngã, cho nên cùng Thái Tử Phi lại đây xem ngươi.”

Thái Tử Phi tiến lên nhìn nhìn, cười hỏi, “Đỡ chút nào không? Còn đau hay không?”

“Không đau, khá hơn nhiều rồi.” Giang Lăng Vương cười nói: “Thái Tử Phi đang mang tiểu bảo bảo, thực vất vả, đi ra ngoài trò chuyện với Trưởng Tôn tư tịch đi. Ta trò chuyện với Thái Tử ca ca một lát.” đã sớm hỏi thăm, biết Thái Tử Phi và Trưởng Tôn Hi là biểu tỷ muội, hơn nữa tình cảm còn rất tốt.

Thái Tử Phi cười nói: “Vậy ta không khách khí.”

Trưởng Tôn Hi liền phúc phúc, mới đỡ Thái Tử Phi cùng đi phòng kề.

Thái Tử Phi gần đây được tẩm bổ khí sắc rất tốt, làn da oánh nhuận, trong trắng lộ hồng, ngay cả đôi mắt cũng như ngọc đen thấm nước, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Hôm nay mặc một bộ váy áo rộng lớn màu đỏ thắm trăm điệp xuyên hoa, trước ngực đeo vòng cổ song phúc bằng vàng ròng, thoạt nhìn càng lộ ra vẻ châu tròn ngọc sáng, tinh thần sáng láng.

Trưởng Tôn Hi đánh giá vài lần, cười nói: “Khí sắc càng thêm tốt nha.”

Thái Tử Phi chu chu miệng, “Mỗi người đều khuyên ta ăn nhiều một chút, mỗi ngày đều ăn ăn ăn, lúc này mới bao nhiêu thời gian chứ? Ta đã béo một vòng rồi.” Sờ sờ bụng mình, lại là ngọt ngào đầy mặt, “Mà cũng thôi, chỉ cho là ăn vì tiểu gia hỏa này.”

Trưởng Tôn Hi hỏi: “Có muốn ói hay không? Buồn nôn không?”

“Có một chút, còn tốt.” Thái Tử Phi mỉm cười, tiện đà ánh mắt lại sáng ngời nhìn về phía nàng, “Một tiểu cô nương còn chưa thành thân, hỏi mấy thứ này làm gì, không e lệ gì hết.” Đè thấp thanh âm, “Chờ tương lai muội thành thân, có thai đi, ta lại nói cho muội biết một số kinh nghiệm, nhất định không có hại.”

“Ha hả.” Trưởng Tôn Hi nghe được cười.

Trong lòng lại mờ mịt, đời này của mình không biết có cơ hội thành thân hay không, càng không biết chờ đến ngày tháng năm nào. Nhưng ngược lại nhớ tới thân thế của Hứa Tường, ---- lúc trước đi Đông Cung, mình còn chưa kịp nhắc tới đã gặp phải Đào Nhụy hạ độc, kết quả liền hồi cung. Sau đó vẫn luôn không có cơ hội ra cung, bây giờ gặp Thái Tử Phi, không khỏi lại gợi lên lo lắng trước đó.

Thái Tử Phi thấy nàng nhíu mày, lại hỏi: “Sao vậy? Có phải Giang Lăng Vương lại dây dưa muội không? Cho nên mới bắt muội tới Phiếm Tú Cung? Bộ dáng lại khó xử như vậy.”

“Nói cái gì vậy.” Trưởng Tôn Hi cười nói: “Hắn chỉ là tiểu hài tử, cái gì dây dưa hay không dây dưa.”

“Như thế nào là tiểu hài tử?” Vẻ mặt Thái Tử Phi nghiêm túc, “Hắn chỉ nhỏ hơn muội một tuổi, đầu xuân sang năm đã mười ba, tuổi tác này bên người cũng nên có nha đầu thông phòng rồi. Muội đừng có mơ hồ, bị hắn lừa gạt.” Vẻ mặt lo lắng, “Chưa nói đến Sở vương dây dưa với muội, nháo ra việc huynh đệ tranh nữ nhân không dễ nghe, chỉ riêng nói Hoàng Thượng……, muội cũng không thể không bận tâm nha.”

“Aiz, thật sự.” Trưởng Tôn Hi cười khổ nói: “Tính tình Giang Lăng Vương thật sự rất trẻ con, cả ngày không phải bận rộn chơi, thì là nói, té ngã còn rớt nước mắt nữa.” Lại thấy Thái Tử Phi không cho là đúng, vội nói: “Được rồi, ta đã biết. Ta cũng không muốn ngốc tại Phiếm Tú Cung lâu đâu, chờ thêm mấy ngày nữa, ta liền tìm một cơ hội về lại Ngự Thư Phòng.”

Thái Tử Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Trong lòng muội hiểu rõ là được rồi.”

Trưởng Tôn Hi lại có chút không thể thả lỏng.

Chuyện Hứa Tường, không biết phải mở miệng với Thái Tử Phi như thế nào. Theo lý thuyết, mình không nên nhắc tới mấy việc xấu xa này, chính là Hứa Tường cùng Thái Tử Phi cũng không thân cận, luôn cảm thấy……, là một tai hoạ ngầm. Vạn nhất Thái Tử Phi mơ màng hồ đồ, bị muội muội tính kế, vậy chẳng phải là do mình không báo nên gây ra sai lầm? Nhưng nếu mở miệng, liền phải nói đến việc Phần Quốc trưởng công chúa lén lút vụng trộm, lại khó có thể mở miệng.

“Nghĩ cái gì vậy?” Thái Tử Phi đẩy đẩy nàng, “Thật vất vả mới gặp mặt muội, còn phát ngốc nữa.”

Trưởng Tôn Hi để Phạn Âm canh giữ ở cửa, sau đó mới nói: “Biểu tỷ, có chuyện……” Đang muốn căng da đầu nói ra, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, bước qua phòng kề, tiện đà đi vào tẩm các.

Loáng thoáng, nghe được một tiểu thái giám hồi bẩm, “Thái Tử điện hạ, Giang Lăng Vương điện hạ, Sở vương điện hạ lại đây thăm bệnh.”

Sắc mặt Trưởng Tôn Hi tức khắc biến đổi.

Thái Tử Phi nhanh chóng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây mà.” Không cho là đúng bĩu môi, “Hơn nữa nơi này là Phiếm Tú Cung, lại không phải Ngọc Túy cung, cũng không phải nơi Sở vương hắn có thể bừa bãi xằng bậy.”

Trưởng Tôn Hi “Ờ” một tiếng, “Dù sao ta không đi ra gặp hắn.”

Đề tài bị đánh gãy, không khí lại không tốt, hai người đều đang chờ Sở vương tiến vào, nhanh chóng thăm xong Giang Lăng Vương rồi đi mau. Nào biết đợi một hồi lâu, cũng không thấy người tiến vào.

Thái Tử Phi gọi Chi Hương tới, phân phó: “Đi xem thử, Sở vương đâu rồi?”

Chi Hương chạy nhanh đi ra ngoài, một đường từ phòng kề, vào nội điện, lại đến ngoại điện, đều không có nhìn thấy bóng dáng Sở vương. Không khỏi kinh ngạc, hỏi một tiểu thái giám ở cửa: “Sở vương điện hạ đi đâu vậy?”

“Mới vừa nói muốn vào, kết quả có người chạy vội lại đây tìm Sở vương, hình như có việc gấp đi rồi.”

Cái gì gọi là hình như? Chi Hương không thể cứ hồi bẩm chủ tử như vậy, cho nên gọi cung nhân Đông Cung, “Đi hỏi thăm, phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sở vương điện hạ đi đâu?”

Cung nhân kia chạy một mạch ra Phiếm Tú Cung, đợi thời gian một nén nhang, lại chạy nhanh trở về.

“Sao vậy?” Chi Hương thấy sắc mặt hắn không tốt, lo lắng hỏi.

Cung nhân kia hạ giọng, “Nghe nói……, Phi lăng sụp xuống.”

Chi Hương nhanh chóng trở về bẩm báo.

“Phi lăng sụp xuống?” Thái Tử Phi nghe vậy cũng cả kinh.

Trưởng Tôn Hi nghe xong khó hiểu, “Phi lăng sụp xuống, có liên quan gì đến Sở vương?”

Thái Tử Phi buồn cười nói: “Muội nha, cái gì cũng quên mất.” Lại là đau lòng, sờ sờ tóc mai nàng, “Chứng thất hồn này của muội cũng phải điều trị rồi, bằng không thành người hồ đồ mất thôi.” Sau đó mới nói nguyên do.

Thì ra thân mẫu Sở vương qua đời nhiều năm trước, lúc ấy truy phong Tố phi, quan tài được an táng trong Phi lăng. Phi lăng sụp xuống, không biết lăng mộ Tố phi có bị hao tổn không, chuyện liên quan thân mẫu, cho nên hắn sẽ vô cùng lo lắng chạy đến.

Thái Tử Phi cười nói: “Vừa lúc không cần thấy hắn.”

Trưởng Tôn Hi gật đầu nói: “Thì ra là thế.”

Không khỏi chửi thầm trong lòng, chờ Sở vương đi, đè hắn luôn dưới Phi lăng thì tốt rồi.

Ân Thiếu Hạo vội vã chạy tới Phi lăng ngoại ô phía Tây, mới vừa vào cửa lớn, đã thấy cung nhân bận bận rộn rộn ra vào.

“Thế nào?” Hắn bắt một cung nhân hỏi.

“Bẩm Sở vương điện hạ.” Cung nhân vẻ mặt đau khổ nói: “Nghe nói bên trong điện bị thấm nước, có một vách tường bị nứt ra, ngói trên nóc nhà cũng rớt. Không biết, có quấy nhiễu đến Tố phi nương nương hay không……”

Ân Thiếu Hạo nghe xong trong lòng khẩn trương, không đợi hỏi tỉ mỉ, đã vội vàng chạy vào bên trong.

Nơi Phi lăng này an táng tổng cộng hơn mười vị phi tần, có một ít tiềm để của hoàng đế thời trẻ, cũng có một ít cung phi sau khi hoàng đế đăng cơ tuyển nhập thêm. Thân mẫu Sở vương, vốn được hoàng đế sách phong là mỹ nhân, sau đó sinh hạ hoàng tử thăng làm quý nhân, sau khi ch•ết được truy phong Tố tần. Đợi đến khi Sở vương thành niên được sách phong làm vương, hoàng đế lại truy phong nàng một lần nữa, thăng làm Tố phi.

Tố phi ở Phi lăng là vị có địa vị tối cao, vì sinh được hoàng tử, hơn nữa còn thành niên phong vương, bởi vậy được an táng tại vị trí bảo đỉnh trung tâm lăng, đó chính là Hưởng điện.

Ân Thiếu Hạo không kịp quản bên chỗ Hưởng điện thấm nước ra sao, trực tiếp chạy về bảo đỉnh phía sau. Rốt cuộc bên phía Hưởng điện chỉ là linh vị, bảo đỉnh bên trong mới là nơi đặt linh cữu thân mẫu, vạn nhất có tổn hại, chẳng phải là kinh hách đến vong linh mẫu thân? Chờ đến lúc chạy tới vừa nhìn, bảo đỉnh của Tố phi bình yên vô sự, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiến lên dập đầu ba lạy cho mẫu thân, rồi lại tế bái một phen, sau đó mới đi Hưởng điện.

Mấy tiểu thái giám đang cầm chổi bận việc, quét tước Hưởng điện, không ngừng có người ra ra vào vào.

Ân Thiếu Hạo chậm rãi đi vào, nhìn quanh một vòng, nóc nhà góc tường phía Tây, quả nhiên có một khe nứt thon dài, bụi bặm trên mặt đất đã bị quét đi rồi. Có tiểu thái giám đang chà lau bàn thờ hiến tế, giá cắm nến, linh vị trên bàn, đều tạm thời bị dịch sang một bên, trong điện thoạt nhìn có chút hỗn độn.

Thấy hắn tiến vào, các cung nhân đều nhao nhao hành lễ, “Gặp qua Sở vương điện hạ.”

“Đi ra ngoài.” Ân Thiếu Hạo chỉ muốn ở cạnh mẫu thân một lát, hắn đi lên trước, nhận giẻ lau trong tay tiểu thái giám, cẩn thận nghiêm túc lau chùi. Sau đó khấu đầu mẫu thân vài cái trước, lại cung thỉnh linh vị đặt lại vào giữa, sau đó là lư hương, sau đó là mâm trái cây, lúc quay đầu lại, tầm mắt dừng trên một bức họa.

Không khỏi nhíu mày, mấy tên nô tài ngốc này, bức tranh của mẫu phi cũng dám để xuống dưới?

Ân Thiếu Hạo đến bên cạnh rửa tay, lau khô, lúc này mới tiến lên thật cẩn thận cầm lấy di ảnh thân mẫu. Vóc người hắn cao, giương mắt nhìn nhìn nơi treo tranh, không cần thang cũng có thể với tới, liền trực tiếp duỗi tay treo lên. Cũng không dám lập tức buông tay, mà là đung đưa vài cái một chút, mới từ từ buông xuống.

Bỗng nhiên……, hắn như bị một tia sét trên trời đánh trúng!

Trên bức họa ố vàng, là một nữ tử mặc triều phục chính trang cung phi, hai mươi mấy tuổi, mày lá liễu thon dài, đôi mắt phượng đen như mặc ngọc, lộ ra vài phần hương vị thanh thủy xuất phù dung. Mẫu phi, nàng……, nàng sao lại có chút giống Trưởng Tôn Hi? Hồi ức chợt lóe lên trong đầu, nhớ tới lúc ban đầu muốn bóp chết Trưởng Tôn Hi.

Lúc ấy mình thấy bộ dáng nàng đáng thương rơi nước mắt đầy mặt, một chớp mắt hoảng hốt, đột nhiên lại nhớ tới mẫu phi.

Khi đó trong lòng còn kỳ quái, quả thực hoài nghi Trưởng Tôn Hi sử dụng yêu thuật gì đó. Thì ra do mình thấy bộ dáng nàng lúc gần ch•ết, cho nên mới nhớ tới mẫu phi, nhớ tới cơn ác mộng dày vò khi còn bé.

Sao lại như thế, sao lại như thế……, đây là có chuyện gì?

Ân Thiếu Hạo đột nhiên buông tay ra, bức họa “Vèo” một cái mở ra, sắc mặt Tố phi trên bức tranh yên lặng bình thản, tựa hồ đang chăm chú nhìn nhi tử. Trong lòng hắn kinh hãi không thôi, liên tục lui về phía sau. Trong đầu nháy mắt hiện lên ngàn vạn ý niệm đã qua, cuối cùng……, dần dần hội tụ thành một kết luận kinh hồn.

Không! Chuyện này không có khả năng!

Hắn trời sinh tính đa nghi, nghi kỵ, hơn nữa lại phẫn nộ không thôi, không thể tin tiến lên gỡ bức tranh xuống một lần nữa, tỉ mỉ nhìn vài lần. Không phải nhìn mẫu thân và Trưởng Tôn Hi giống nhau hay không, mà là xem bức tranh này có thật không. Đáng tiếc bất luận là bức tranh ố vàng cuộn tròn, hay là phong cách danh họa nổi tiếng, cùng với vết hằn trên trục treo, thậm chí dấu đen cũ kĩ trên dây thừng, mỗi thứ đều đang chứng minh bức tranh là thật sự.

Tâm Ân Thiếu Hạo dần lạnh xuống.

Mẫu phi đã chết mười mấy năm, không có khả năng có người nhớ hình dáng nàng, lại dựa vào tưởng tượng vẽ lại. Càng không thể có người lén chạy đến Phi lăng, sau đó vẽ lại một bức, rồi đánh tráo bức tranh.

---- đây là thật sự.

Người trên bức tranh thật sự chính là mẫu phi, mình vẫn còn ấn tượng. Mà bộ dáng Trưởng Tôn Hi giống mẫu phi, phụ hoàng nhìn Trưởng Tôn Hi với con mắt khác, phụ hoàng che chở nàng, lại không lâm hạnh nàng, hết thảy tựa hồ đều có đáp án! Đáp án kia, làm mình căn bản không cách nào đối mặt!

Trưởng Tôn Hi, nàng……, nàng có thể là muội muội cùng mẹ khác cha với mình?!

Ân Thiếu Hạo như con cá mắc cạn trên bờ cát, hô hấp khó khăn, có chút không thở nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.