Trưởng Tôn Hi nghe được âm thanh vừa quen thuộc lại vừa chán ghét này, sắc mặt tức khắc biến đổi, như thế nào lại gặp phải Sở vương! Sao nơi nào đều có thể gặp trúng hắn vậy? Quả thực chính là âm hồn không tan.
Chiêu Hoài Thái Tử nhìn nàng vẫy vẫy tay, ý bảo không cần lên tiếng.
Ân Thiếu Hạo ở ngoài xe ngựa lại hỏi một câu, “Thái Tử điện hạ?”
“Là thất đệ à.” Chiêu Hoài Thái Tử cách màn xe nói: “Cô có việc muốn đi gặp mặt phụ hoàng một chuyến, đi trước.” Xe ngựa lảo đảo lắc lư đi trước, dần dần đi xa.
Trong lòng Ân Thiếu Hạo có chút kỳ quái.
Chiêu Hoài Thái Tử đều luôn lấy tiếng nhân hậu, thích nhất làm chút chuyện chiêu hiền đãi sĩ, cử chỉ hạ mình, càng không cần phải nói thái độ khách khí ôn hòa giữa các huynh đệ, sao hôm nay thái độ hắn lại khác thường, lại trở nên ngạo mạn rồi? Không khỏi liếc mắt nhìn về chiếc xe ngựa màu vàng hạnh phía trước, chờ đã……, người bên cạnh kia không phải Phạn Âm sao? Là nàng!
Trong lòng Ân Thiếu Hạo tức khắc giận dữ, thì ra là thế.
Nữ nhân này, câu dẫn xong phụ hoàng lại đi câu dẫn Thái Tử! Hai người bọn họ ngồi cùng chiếc xe ngựa, một đường đều khanh khanh ta ta chứ gì? Vừa rồi nàng còn ở bên trong nhưng không lên tiếng, là sợ mình phát hiện. Có phải……, trong đầu hiện ra một hình ảnh hai người nắm tay, mắt đi mày lại, càng nghĩ càng nổi nóng!
Đang muốn đi tìm nữ nhân lả lơi ong bướm kia hỏi một câu.
Một tiểu thái giám bỗng nhiên chạy tới, hô: “Sở vương điện hạ, chậm đã!” Thở hồng hộc đứng nghiêm, “Quý phi nương nương mời Sở vương điện hạ qua đó một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn nói.”
Tiểu thái giám sợ tới mức cúi đầu, khom lưng, chỉ kém không có “Bụp” quỳ xuống.
Ân Thiếu Hạo sắc mặt xanh mét đứng đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, từ bỏ tính toán đi tìm Trưởng Tôn Hi vào lúc này, ngược lại nhẫn khí đi Ngọc Túy cung. Vào nội điện, hành lễ nói: “Nhi tử gặp qua mẫu phi.”
“Tới rồi à.” Hôm nay tâm tình Hoắc quý phi tựa hồ rất tốt, tươi cười đầy mặt, “Mau ngồi, ngồi xuống nói chuyện.” Đóa hoa lụa màu tím đỏ lớn như miệng chén trên thái dương, khiến nàng diễm quang chiếu người, “Bổn cung có tin tức tốt nói với ngươi.”
Ân Thiếu Hạo nâng mí mắt lên, “Tin tức tốt?”
“Đúng vậy.” Hoắc quý phi cười ngâm ngâm, “Vừa rồi bổn cung đi cầu kiến Hoàng Thượng.” Nói đến cái này lại là một bụng tức, mình đến diện thánh, cần đám người kia thông báo mới có thể gặp mặt, còn tiểu hồ ly tinh kia mỗi ngày đều ở tại Ngự Thư Phòng! Chỉ là trước mắt không rảnh lo ghen tuông, nói hỉ sự trước, “Hôn sự của ngươi cùng Như Ngọc, Hoàng Thượng đã chính miệng đáp ứng rồi.”
Sắc mặt Ân Thiếu Hạo tức khắc biến đổi.
Hoắc quý phi thấy phản ứng của hắn không cao hứng lắm, tươi cười cứng đờ trên mặt, “Sắc mặt ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ Như Ngọc còn không xứng với ngươi? Chẳng lẽ Hoắc gia còn trèo cao Sở vương điện hạ ngươi?” Tiện đà nghĩ tới nguyên do, không khỏi cười lạnh, “Ngươi còn nhớ thương Trưởng Tôn Hi kia à? Khuyên ngươi một câu, nhân lúc còn sớm chết cái tâm kia đi!”
Ân Thiếu Hạo buông mí mắt, vừa lúc bóng xà nhà từ trên chiếu xuống dưới, dừng trên nửa bên gương mặt hắn, làm một nửa người của hắn như ở trong mây đen giăng đầy, một nửa còn lại như ánh lửa bắn ra bốn phía. Ánh sáng trong con ngươi thâm thúy của hắn biến ảo không chừng, không biết nội tâm đang nghĩ gì, tiện đà chậm rãi giương khóe miệng lên, “Có thể cưới được Hoắc nhị tiểu thư làm vợ, là phúc khí của nhi tử.”
Hoắc quý phi tuy rằng còn đang tức giận, nhưng nghĩ chuyện đại hỉ, thật sự không nên bực tới bực lui với con nuôi.
Rốt cuộc mình bực hắn cũng không sao, vạn nhất sau này hắn lại giận chó đánh mèo chất nữ, chẳng phải kêu chất nữ chịu ủy khuất? Cho nên cưỡng chế bất mãn trong lòng, ra vẻ ôn nhu, chậm rãi khuyên nhủ: “Mẫu phi chính là toàn tâm toàn ý tính toán cho ngươi. Ngươi cưới Như Ngọc, tương lai chính là cô gia Hoắc gia, toàn bộ Trấn Quốc công phủ đều là người nhà của ngươi, chẳng lẽ không tốt sao? Hơn nữa, bộ dáng Như Ngọc đẹp, tính tình cũng tốt, bên cạnh ngươi cũng nên có người hết lòng yêu thương ngươi.”
Trong lòng lại cười lạnh, nói cái gì toàn tâm toàn ý? Mình cố nhiên là phải dựa vào Trấn Quốc công phủ Hoắc gia, nhưng còn Hoắc gia, làm sao lại không cần nâng đỡ một hoàng tử như mình? Đã sớm là châu chấu cột vào cùng một dây thừng.
Hoắc quý phi lại nói: “Còn Trưởng Tôn Hi kia, ngươi nha, sau này cũng đừng nhớ thương nàng nữa.” Thở dài, “Hoàng Thượng có tính tình gì, ngươi còn không biết sao? Nữ nhân hắn muốn, có thể chịu để người khác cướp đi sao? Hơn nữa bổn cung thấy, Hoàng Thượng vẫn luôn chậm chạp không chịu lâm hạnh Trưởng Tôn Hi, rõ ràng là đang dùng tâm, muốn cho bản thân Trưởng Tôn Hi cam tâm tình nguyện.”
“Mẫu phi.” Ân Thiếu Hạo thật sự là nghe không nổi nữa, đứng dậy nói: “Ý của ngài, nhi tử đều đã biết. Nhi tử liền trở về chuẩn bị đồ vật, mấy ngày sau sẽ đến Trấn Quốc công phủ bái kiến một chuyến, biểu đạt tâm cầu cưới.” Nói xong, cũng không đợi Hoắc quý phi đồng ý liền quay đầu đi luôn.
“Ngươi……!” Hoắc quý phi bị hắn làm tức giận muốn sặc.
Ân Thiếu Hạo lại bất chấp hết thảy.
Hắn hiện tại, trong lòng chỉ muốn rút kiếm gi•ết vài người! Gi•ết, gi•ết hết! Gi•ết hết thảy người chướng mắt! Chỉ sợ nếu không đi, nói không chừng một khi xúc động, liền chém cả người bên cạnh Hoắc quý phi.
Bên trong Thái Cực Điện, hoàng đế vừa mới nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, chậm rãi mở mắt ra.
Chu Tiến Đức đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
“Lại làm sao vậy?” Hoàng đế hỏi.
Chu Tiến Đức nhỏ giọng trả lời: “Mới vừa rồi, Thái Tử điện hạ bỗng nhiên đưa Trưởng Tôn tư tịch trở về.”
Không phải nói, nàng và Thái Tử Phi cảm tình thân như tỷ muội sao? Mình cũng đã chuẩn cho nàng nghỉ, sao không ở lại, ngược lại đột nhiên trở về? Hơn nữa còn là Thái Tử đưa người trở về.
Hoàng đế trầm mặt, “Đông Cung xảy ra chuyện gì?”
Chu Tiến Đức thật sự không muốn hồi bẩm tin tức sốt ruột này, chỉ là lại không thể không nói, cúi đầu khẩn trương đáp: “Nghe nói Thái Tử Phi và Trưởng Tôn tư tịch gặp mặt, vốn đang nói nói cười cười, rất là vui mừng. Sau đó có người mang bánh trôi hoa hồng lên, không biết làm sao, bên trong liền ầm ĩ, sau đó……, đã chết hai cung nữ.”
Hoàng đế đăng cơ đã vài thập niên, hậu cung giai lệ 3000, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, âm mưu quỷ kế nào nhìn không thấu? Tâm tư xoay chuyển, liền đoán được là có người muốn mưu hại Trưởng Tôn Hi! Bởi vì nếu mưu hại Thái Tử Phi, vậy Chiêu Hoài Thái Tử liền sẽ một tấc cũng không rời Thái Tử phi, chứ không phải che chở Trưởng Tôn Hi trở về.
Người nào, ngay cả Đông Cung cũng dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy? Căn bản không cần suy nghĩ nhiều.
Ngoại trừ Phần Quốc trưởng công chúa lại không còn người khác.
Sắc mặt hoàng đế khói mù nặng nề đứng lên, một thân sát khí bốc lên.
Hắn cũng không phải loại đế vương oai hùng đánh thiên hạ trên lưng ngựa, mà là xuất thân con vợ lẽ, làm đích tử sau khi được nhận nuôi, từ nhỏ lớn lên trong âm mưu quỷ kế, tính tình càng thiên về nội liễm. Cho nên lúc mặt rồng tức giận, không phải lửa cháy ngút trời, mà quanh thân như bao phủ một tầng âm hỏa, lạnh băng cắt người, trong đó ẩn chứa cực độ nguy hiểm!
Chu Tiến Đức sợ tới mức chân đều mềm, sợ hoàng đế động tâm, lập tức phải nháo ra thảm kịch xác chết trôi trăm dặm! Năm đó Trưởng Tôn gia Tĩnh Quốc công phủ dương dương hiển hách, chính là bị hủy diệt như vậy.
Cho nên hàm răng đánh vào nhau, run giọng nói: “Hoàng Thượng, muốn đi nhìn……, Trưởng Tôn tư tịch trước không?”
Ánh mắt hoàng đế sắc bén, “Nàng có việc?!”
“Không, không nghe nói.”
Hoàng đế xoay người đi hướng Ngự Thư Phòng, bước chân vừa nhanh vừa vội, tới chỗ trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Phanh!” Một tiếng, khiến Trưởng Tôn Hi hoảng sợ.
Hoàng đế từ trên xuống dưới đánh giá một phen, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì, sắc mặt mới hơi hoãn.
Trưởng Tôn Hi nhanh chân quỳ xuống, “Thỉnh an Hoàng Thượng.” Trong lòng ngoài ý muốn, lại thấy sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi, không biết trước mắt sẽ có tai họa gì, không khỏi bất an.
“Đứng lên đi.” Hoàng đế nói.
Trưởng Tôn Hi đứng lên, lại thấp đầu không dám nâng lên.
“Ngươi có chuyện gì hay không?” Hoàng đế hỏi.
Trưởng Tôn Hi nghe không ra hắn đang vui hay giận, nhẹ nhàng gật đầu, “Không có việc gì.” Thấy rõ chuyện Đông Cung không thể gạt được.
Hoàng đế lặng im một hồi.
Trưởng Tôn Hi càng thêm cảm thấy căng thẳng bất an, lén nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo màu minh hoàng* thêu rồng năm móng.
*màu minh hoàng: màu vàng tươi, sáng
“Trẫm có chút đau đầu.” Hoàng đế bỗng nhiên ngồi xuống ở ghế nằm bên trong, sau đó nằm xuống, “Ngươi tới, xoa bóp đầu cho trẫm.” Cũng không nhắc tới Phần Quốc trưởng công chúa, cũng không có hỏi chuyện phát sinh ở Đông Cung.
Trưởng Tôn Hi cảm thấy kinh ngạc một hồi.
Niết đầu? Bộ dáng hoàng đế vừa rồi rõ ràng là lửa giận tận trời, lúc này……, bỗng nhiên lại nhớ tới muốn niết đầu? Chỉ là không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến lên. Nhưng bởi vì trước đó có một đoạn thời gian không làm xoa bóp sư, có chút khẩn trương, không khỏi lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Nô tỳ ngượng tay, nếu không tốt, Hoàng Thượng nói một tiếng.”
“Ừm.” Hoàng đế đáp một câu, sau đó liền nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.
Trưởng Tôn Hi thả lỏng một ít.
Đầu tiên là nhẹ nhàng ấn một vòng đầu hoàng đế, sau đó đôi tay nhẹ nhàng tìm được huyệt vị, từng vòng xoay tròn, thử dùng sức ấn xuống một chút. Trong lòng không ngừng bồn chồn, hoàng đế vốn dĩ đã ném mình sang một bên, vậy……, sau này sẽ không lâu lâu mới lại đây chứ? Có một nháy mắt, nhớ tới sát khí ngút ngàn của Phần Quốc trưởng công chúa, cùng với Sở vương dây dưa, nhịn không được muốn dứt khoát ủy thân cho hoàng đế.
Ít nhất hắn có thể bảo hộ mình chu toàn.
Nàng vừa thất thần, động tác tay liền có chút chậm.
Hoàng đế bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt đen sâu thẳm tựa như đáy biển sâu vạn trượng, bên trong hình như có sóng gió mãnh liệt. “Đừng sợ.” Thanh âm hắn rất kiên định, rất kiên quyết, “Trẫm nhịn nàng rất nhiều năm, đã sớm không muốn nhịn nữa.”
Đây là……, đang nói Phần Quốc trưởng công chúa? Trưởng Tôn Hi không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình hoàng đế.
Hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Trẫm sẽ làm cho nàng ngừng nghỉ.”
Trưởng Tôn Hi tức khắc nhảy dựng trong lòng, không biết làm sao, cảm thấy chung quanh như bừng lên một trận sát khí. Chẳng lẽ nói, hoàng đế muốn giết Phần Quốc trưởng công chúa? Tuy rằng mình cũng ngóng trông như vậy, nhưng……, trước mắt cũng không đúng thời điểm nha.
Hoàng đế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống giống như núi cao vời vợi, “Ngươi cứ chờ.” Liền muốn phất tay áo đi ra ngoài.
“Không!” Trưởng Tôn Hi vươn tay một cái đã bắt được long bào hoàng đế, không dám ngẩng đầu, quỳ trên mặt đất năn nỉ nói: “Hoàng Thượng! Bây giờ Thái Tử Phi đang có thai, nếu như……” Nếu như Phần Quốc trưởng công chúa ch•ết, Thái Tử Phi khẳng định rất thương tâm, chẳng phải sẽ ảnh hưởng thai khí? Nếu như biết Phần Quốc trưởng công chúa ch•ết vì mình, vậy……, sau này mình sẽ đối mặt với nàng như thế nào? Không được.
“Đứng lên đi.” Hoàng đế duỗi tay đỡ nàng, dường như có thể nhìn thấu tâm tư nàng, “Trẫm sẽ không làm ngươi bị oán trách.”
Thân thể Trưởng Tôn Hi tức khắc cứng đờ.
Trong đầu, tạm thời không rảnh lo cân nhắc hoàng đế sẽ hành động như thế nào, mới có thể làm mình không bị oán trách. Trước mắt đôi tay bị hoàng đế khom lưng nâng, đầu óc rối loạn mơ hồ, đã hoàn toàn không thể suy nghĩ như bình thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]