Trưởng Tôn Hi trở về phòng mình, vẫn còn kinh hồn tán đảm, đang ngồi trên ghế dựa từ từ thở dốc. Trong lòng oán hận không thôi, phát hỏa với Phạn Âm cùng Kim Châm, Ngân Châm, "Về sau các ngươi đều phóng dài mắt ra! Tản ra cả bốn phía, thấy tên chó điên kia lại đây liền kêu một tiếng, miễn cho không chừng ngày nào đó ta mất luôn cái mạng nhỏ này."
Phạn Âm sửa đổi bộ dáng cười hì hì thường ngày, nghiêm nghị đáp: "Vâng! Hôm nay là chúng ta sơ sót." Cũng không phải sơ sẩy, căn bản là không nghĩ tới Sở vương sẽ đột nhiên trở về, nên không có cố tình phòng bị, kết quả nháo ra nhiễu loạn lớn như vậy.
Hai tiểu thái giám Kim Châm, Ngân Châm, cũng cùng kêu vâng dạ.
Trong lòng Trưởng Tôn Hi biết không nên trách bọn họ, chẳng qua là giận chó đánh mèo thôi.
Cho nên một lát sau, bớt nóng, xua xua tay nói: "Thôi, chuyện hôm nay không trách các ngươi." Tiện đà đảo ánh mắt qua trên người bọn họ, "Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, Sở vương hành sự hoàn toàn không dựa theo quy củ, không chừng sẽ phát điên cái gì. Nếu hắn thật sự hại ta chết, các ngươi bảo hộ bất lực, cũng không sống được."
Không phải nói hoàng đế coi trọng mình bao nhiêu, mà thân là ảnh vệ, không thể hộ chủ, vậy không cần giữ lại nữa.
Bọn người Phạn Âm quỳ xuống, dứt khoát đồng ý.
"Được rồi." Trưởng Tôn Hi vẫy vẫy tay, "Các ngươi đi ra ngoài, để ta một mình thanh tịnh nghỉ ngơi một chút."
Không ngờ đám người Phạn Âm còn chưa ra ngoài, bên ngoài liền có tiểu cung nữ ở cửa nói vọng vào: "Trưởng Tôn tư tịch, Hoàng Thượng truyền người đi qua." Mấy người trong phòng đều ngẩn ra, sắc mặt rất là khẩn trương.
Trưởng Tôn Hi nhìn nhìn bọn họ, lại nói tiếp, mình cùng bọn họ chẳng qua là người xa lạ, cũng không bất luận tình cảm chủ tớ nào. Cho nên tâm tư vừa động, nói: "Yên tâm, nếu Hoàng Thượng hỏi chuyện hôm nay, ta sẽ che chở cho các ngươi."
"Đa tạ Trưởng Tôn tư tịch." Bọn người Phạn Âm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong lòng Trưởng Tôn Hi lại không nhẹ nhàng như vậy.
Nếu hoàng thượng trách cứ bọn Phạn Âm bảo hộ bất lực, mình có thể che chở, nhưng nếu hỏi quan hệ giữa mình cùng Sở vương, thậm chí bởi vì Sở vương dây dưa mà giận chó đánh mèo mình, ---- xã hội nam quyền, loại chuyện này không phải đều là nữ nhân sai sao? Đến lúc đó, chỉ sợ mình cũng không xin được ân huệ nào.
Chuyến đi này, không biết còn có thể bình an trở về hay không.
Trưởng Tôn Hi mang theo vài phần cảm xúc 'phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn'💥, trầm sắc đi Thái Cực Điện.
Thái Cực Điện vừa cao vừa rộng, sâu thẳm vô cùng, màn che màu vàng sáng từ xà nhà cao cao buông xuống dưới, từng lớp từng lớp màu vàng sáng, phác họa ra không khí nơi tôn quý của đế vương. Hoàng đế ngồi ở long ỷ trước ngự án, cao cao tại thượng, nhận đại lễ của Trưởng Tôn Hi, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Trưởng Tôn Hi nghe, không biết hoàng đế có phải còn đang tức giận mình hay không, cúi đầu không dám nói lời nào.
Hoàng đế trên cao nhìn xuống nàng, thiếu nữ thanh lệ trước mắt một thân váy áo mộc mạc, duyên dáng yêu kiều, thân ảnh lượn lờ, như u lan nơi rừng sâu. Nàng lẻ loi đứng giữa đại điện rộng lớn, thân ảnh kia tinh tế lả lướt, hiện rõ đơn bạc, như đóa lan cô độc nở trên vách núi đá rộng lớn, làm lòng người sinh ra thương tiếc.
Mình vắng vẻ nàng nhiều ngày như thế, nhất định rất sợ hãi đi? Vừa rồi lại bị Sở vương dọa tới mức không nhẹ.
Tâm tình hoàng đế phức tạp, có vài phần không biết nên sắp đặt như thế nào.
Muốn có được nàng, đương nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng như vậy......, chẳng phải sẽ lặp lại vấn đề năm đó? Có được người với tâm ý miễn cưỡng, cho dù có được, kỳ thật cũng không xem như đã có.
Đã rất muốn buông tay từ đây, nhưng trong lòng lại như có tơ nhện dẻo dai quấn chặt, thật là cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Hơn nữa tuy rằng bộ dạng nàng giống Hứa thị, nhưng tính nết cũng không giống. Hứa thị dịu dàng, nhu thuận, như nữ nhân làm ra từ nước. Còn nàng, có lẽ lại giống núi băng đi? Thoạt nhìn nghe lời ngoan ngoãn, trên thực tế tính tình đầy gai góc, ---- không chỉ vẫn luôn cự tuyệt Sở vương, ngay cả mình......, nàng cũng dám thẳng thắng nói một chữ "Không".
Nếu mình một hai phải mài giũa góc cạnh đó của nàng, vậy nàng......, chỉ có thể là Hứa thị thứ hai.
Hoàng đế ở trên ngự tòa cân nhắc trước sau, một lúc lâu không nói lời nào
Trưởng Tôn Hi ở dưới đã có chút dày vò.
Trong lòng loạn nhảy, hoàng đế đây là tính xử tử mình hay sao? Đối mặt với một tư tịch nho nhỏ như mình, có cái gì cần cân nhắc quyết định lâu như vậy? Hay hoàng đế đang cân nhắc nên trực tiếp gi•ết ch•ết, hay là hưởng dụng trước rồi mới gi•ết? Càng nghĩ càng lạnh trong lòng, cả người đều lạnh.
"Thái Tử Phi có hỉ." Trên ngự tòa, hoàng đế bỗng nhiên nói một câu.
Ai? Trưởng Tôn Hi có chút không phản ứng kịp.
Giây tiếp theo, mới hiểu được ý hoàng đế nuốn nói.
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, sâu thẳm trong ánh mắt hiện lên một mảnh kinh diễm.
Đây là nụ cười thiệt tình phát ra từ nội tâm nàng đúng không? Nụ cười nhẹ nhàng như vậy, mi mắt cong cong như trăng non, bên trong đôi mắt sáng hình như có tinh quang như sóng gợn, mắt long lanh đảo quanh, linh động như sao, khiến nàng như viên minh châu được ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra quang hoa rực rỡ lộng lẫy.
Một cái chớp mắt này, hoàng đế mềm lòng.
Hắn mỉm cười nói: "Đúng vậy, Thái Tử Phi có hỉ." Tâm tư bất ổn vừa rồi, tạm thời có quyết định, "Thái Tử Phi nói là rất nhớ ngươi, nhắn ngươi qua vấn an nàng." Sau đó bồi thêm một câu, "Trẫm cho ngươi nghỉ mười ngày."
---- còn cho mình nghỉ phép.
Trưởng Tôn Hi không nghĩ tới còn có chuyện tốt cỡ này, lập tức quỳ xuống, "Đa tạ Hoàng Thượng ân điển." Bởi vì vui mừng, trong thanh âm không tự giác lộ ra ý vui sướng, thanh âm thanh thúy như tiếng nước, khiến nhân tâm sinh ra sung sướng.
Hoàng đế giãn mặt nở nụ cười, "Đi đi."
Tâm tình Trưởng Tôn Hi như chú chim nhỏ bay lên trời xanh, nhẹ nhàng sung sướng, mang theo đám người Phạn Âm đi Đông Cung.
"Linh Tê!" Thái Tử Phi vừa thấy nàng vào cửa, liền cao hứng muốn đứng dậy.
Dọa ma ma bên cạnh mau chóng đến đỡ, liến thoắng nói: "Thái Tử Phi chậm một chút, chậm một chút, để ý một chút." Khối thịt trong bụng nàng chính là đích hoàng tôn tương lai, sau này không chừng còn là hoàng đế đó.
Trưởng Tôn Hi cũng nói: "Biểu tỷ chậm một chút." Sau đó bước nhanh đi qua, đỡ lấy nàng, nói tin tức tốt trước, "Hoàng Thượng chuẩn cho ta nghỉ mười ngày, không vội, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Thật sự?" Thái Tử Phi nghe xong rất là cao hứng, cười nói: "Vậy thật đúng là không tồi. Ta còn nghĩ, có thể nhờ Thái Tử điện hạ đi xin nghỉ cho muội được không, nhiều lắm cũng hai, ba ngày, không nghĩ tới vậy mà có thể nghỉ suốt mười ngày."
Trưởng Tôn Hi cười gật đầu, "Sao lại không, ta cũng muốn ở cạnh biểu tỷ thêm vài ngày."
Thái Tử Phi bởi vì mang thai, mặc một bộ áo váy to rộng màu hồng cánh sen, tay áo to rộng, váy xòe cũng to, làm nàng thoạt nhìn càng thêm nhu hòa dịu dàng hơn lúc trước. Trên tay mang theo một chuỗi Phật châu gỗ tử đàn đỏ sậm, gần đây được tẩm bổ đến khí sắc oánh nhuận, khiến da thịt vốn trắng nõn như tuyết của nàng, dường như lại càng ôn nhuận như ngọc.
Trưởng Tôn Hi cầm lòng không đậu sờ sờ mặt nàng, buồn cười nói: "Thật muốn xoa quá đi."
Thái Tử Phi giận cười, "Vẫn cứ bướng bỉnh như vậy." Lại nói vài chuyện tào lao, sau đó đuổi người bên cạnh đi ra ngoài, mới thu liễm nụ cười hỏi: "Linh Tê, muội phải nói thật với ta! Có phải Hoàng Thượng thật sự muốn nạp muội làm phi không?"
Nụ cười của Trưởng Tôn Hi có chút cứng đờ, chần chờ nói: "Tạm thời......, sẽ không đâu."
"Tạm thời?" Sắc mặt Thái Tử Phi khẽ biến, không thể tin nói: "Đó chính là nói, Hoàng Thượng có ý tứ này với muội?" Biểu tình trong mắt nàng phức tạp vô cùng, "Phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ, về sau muội thật đúng thành phi tần nương nương? Chẳng lẽ ta gặp muội còn phải kêu một tiếng mẫu phi? Trời ạ!" Nhịn không được hít hà một hơi.
"Được rồi, được rồi." Trưởng Tôn Hi sợ nàng lúc sợ lúc than ảnh hưởng thai khí, cười khuyên nhủ: "Còn chưa tới nông nỗi kia đâu." Sau đó thu liễm nụ cười, nói: "Biểu tỷ, ta cũng không muốn gạt tỷ. Hoàng Thượng thật sự đã hỏi ta, nhưng ta......, khẩn trương quá đã nói không muốn, Hoàng Thượng giống như có chút tức giận. Mấy ngày gần đây đều không để ý tới ta, nghĩ chắc vì mặt mũi nên đã bỏ qua rồi."
Câu cuối cùng kia trong lòng cũng không nắm chắc, bất quá là an ủi Thái Tử Phi thôi.
Trưởng Tôn Hi cười nói: "Hơn nữa, vạn nhất nếu ta thật sự làm phi tần, cũng không xem như chuyện xấu." Trêu ghẹo một câu, "Còn có thể thổi gió đầu giường trước mặt Hoàng Thượng, nói lời hay cho Thái Tử điện hạ thì sao."
"Bớt đi! Ta cũng không cần." Thái Tử Phi chu miệng, "Đông Cung có mấy yêu tinh như vậy, ta đã chịu không nổi rồi, càng đừng nói hậu cung nhiều phi tần nương nương, quý nhân mỹ nhân như thế, sau này muội không phát điên à? Hơn nữa......" Hạ giọng, "Tuổi Hoàng Thượng cũng già như vậy rồi."
Trưởng Tôn Hi "Xì" cười, "Thì ra là lo lắng cái này."
Đích xác, ở trong mắt người cổ đại, 40 tuổi đã có thể làm gia gia người. Huống hồ hoàng đế thật đúng là đã làm gia gia, Việt Vương bên kia có hẳn hai tiểu quận chúa, là cháu gái ruột của hắn đó.
Thái Tử Phi oán trách nói: "Ta đây là đang lo lắng cho muội, muội còn đùa?"
"Được, được, không đùa." Trưởng Tôn Hi cầm tay nàng, nghiêm mặt nói: "Loại chuyện này ấy mà, đều phải xem Hoàng Thượng bên kia nghĩ như thế nào, chúng ta sốt ruột cũng vô dụng. Nếu thật tới nông nỗi ấy, ta cũng sẽ không đòi chết đòi sống, ít nhất......, so với đi làm thiếp cho Sở vương còn tốt hơn nhiều đúng không? Tinh thần Hoàng Thượng còn thật sự tốt, nói câu đại bất kính, ít nhất còn có thời gian vài thập niên nữa, cũng có thể bảo hộ ta nửa đời bình an."
Thái Tử Phi nghe vậy ngạc nhiên.
Tuy rằng biết biểu muội nói lời thật, nhưng lại cao hứng không nổi.
Trưởng Tôn Hi lại nói: "Lại đến khoảnh khắc thay đổi triều đại, chỉ cần Thái Tử điện hạ bên này thuận thuận lợi lợi, tỷ chính là Hoàng Hậu, vậy nửa đời sau của ta cũng không cần sầu. Cho nên nha, biểu tỷ, tỷ thả lỏng tâm tình đi nha." Sờ sờ bụng nàng, "Dưỡng thai thật tốt, việc này là quan trọng nhất, đừng lo lắng cho ta."
"Xem tỷ này, đừng khóc." Trưởng Tôn Hi nhanh chóng khuyên nàng, "Mang thai không được rớt nước mắt." Hai ngón tay chọc chọc trên gương mặt thủy nộn, làm mặt quỷ, nhe răng nhếch miệng hỏi: "Biểu tỷ, tỷ xem ta có đẹp hay không?"
"Phụt! Ha ha......" Thái Tử Phi buồn cười, lập tức bật cười, "Muội nha! Nha đầu điên."
Hai người đều cười một trận, không khí ấm áp hòa hợp.
Một lát sau, Thái Tử Phi tươi cười dần dần nhạt xuống. Do dự mãi, mới mở miệng hỏi: "Đúng rồi, ta nghe nói lúc trước nương đi Ngự Thư Phòng tìm muội, sau đó lúc ra ngoài lại rất tức giận, rốt cuộc là vì chuyện gì?" Nàng lo lắng hỏi: "Có phải nương......, lại nói cái gì khó nghe không?"
Khó nghe? Phần Quốc trưởng công chúa là muốn mạng mình.
Trưởng Tôn Hi có chút không biết nên mở miệng như thế nào.
Đang lúc ngập ngừng, có cung nữ ở bên ngoài hỏi: "Thái Tử Phi, bánh trôi hoa hồng đã nấu xong, lúc này muốn bưng lên không?"
"Bưng lên đi." Thái Tử Phi cười cười, "Thôi được rồi, hai ta hôm nay mới vừa gặp mặt, trước không nói những thứ không cao hứng đó, nhân lúc bánh trôi còn nóng ăn thôi." Lại nói: "Vẫn là lần trước muội nói, dùng cánh hoa hồng làm nhân, ta cho nhà ấm trồng hoa chăm một thời gian rồi, mới có được mấy đóa hoa hồng, hôm nay cố ý cho người làm."
Trưởng Tôn Hi cười gật đầu, "Được, ăn bánh trôi trước." Mình cũng không muốn phá hư không khí trước mắt, chuyện Phần Quốc trưởng công chúa, sau này lựa lời rồi hẵn nói tiếp.
Hai cung nữ tiến vào, một người mang khay, một người phụ trách đặt bánh trôi lên bàn.
Trưởng Tôn Hi nhìn có chút quen mắt, là đôi tỷ muội Đào Chi, Đào Nhụy, chờ sau khi các nàng thối lui đến ngoài cửa, nhìn Thái Tử Phi hỏi: "Biểu tỷ, sao tỷ còn dùng hai nha đầu này vậy? Tỷ không sợ, Thái Tử điện hạ thấy không vui sao?."
Thái Tử Phi không cho là đúng, nói qua loa: "Vừa lúc nhắc Thái Tử điện hạ cảnh tỉnh thôi."
"Này có ổn không." Trưởng Tôn Hi có chút lo lắng khuyên nhủ: "Tỷ cũng không thể cứ nhắc nhở mấy chuyện không thoải mái này, cho dù ngoài miệng Thái Tử điện hạ không nói, nhưng trong lòng cũng sẽ không thoải mái, chẳng phải ảnh hưởng tình cảm phu thê? Hay là......"
"Chọc muội thôi." Thái Tử Phi cười nói: "Ta cũng không ngốc, sao có thể không có việc gì làm đi khiến Thái Tử điện hạ khó chịu? Đào Chi cùng Đào Nhụy làm Thái Tử điện hạ không vui, khẳng định làm không được thị thiếp. Chỉ là hai người các nàng vốn được chọn theo tiêu chuẩn thị thiếp, chỉ có sắc đẹp cùng ôn nhu ngoan ngoãn, việc khác đều không biết, việc nặng càng làm không nổi." Bưng chén bánh trôi lên, khảy khảy, "Bởi vì đoạn thời gian trước có hai nha đầu bị bệnh, cho nên mới để các nàng giúp đỡ bưng trà đổ nước gì đó. Bất quá mỗi lần Thái Tử điện hạ lại đây, đều làm các nàng tránh mặt."
Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu như thế, mình ở chỗ này Chiêu Hoài Thái Tử cũng sẽ không lại đây.
Bất quá cảm thấy có chút quái quái, hai nha đầu bị bệnh đúng lúc, Đào Chi, Đào Nhụy liền thế chỗ, không phải đôi tỷ muội chơi thủ đoạn, tìm chỗ trống cho bản thân chứ? Thái Tử Phi là một người tâm tư đơn thuần, bên người nếu có tâm cơ bậc này, giữ lại không thích hợp lắm.
Nghĩ như vậy, nhịn không được nhìn thoáng qua ngoài cửa.
Vừa lúc đối diện với ánh mắt dò xét của Đào Nhụy đưa qua bên này, ánh mắt nàng lập loè, khi bị phát hiện lại nhanh chóng lảng tránh.
Trưởng Tôn Hi càng cảm thấy đối phương cổ quái.
Lần này ra cung, trong lòng kỳ thật vẫn luôn có cảnh báo không thể giải trừ. Phần Quốc trưởng công chúa muốn đưa mình vào chỗ ch•ết, nàng ở Ngự Thư Phòng không thể xuống tay, có thể......, động tay động chân ở Đông Cung hay không? Cân nhắc như vậy, lại cúi đầu nhìn bánh trôi Đào Nhụy bưng lên, có chút ăn không vô.
"Ngẩn người làm gì chứ?" Thái Tử Phi thúc giục nói: "Lạnh ăn không ngon đâu." Chén của nàng đã ăn hơn phân nửa.
Trưởng Tôn Hi tâm tư vừa động, có tâm thử Đào Chi, Đào Nhụy, liền cười nói: "Ta thấy biểu tỷ gần đây ăn uống rất tốt, nhanh như vậy đã ăn gần xong rồi." Muỗng múc một cái bánh trôi đưa qua, giả vờ muốn bỏ vào chén Thái Tử Phi, "Dù sao ta cũng không đói bụng, không bằng chia mấy viên cho tỷ......"
Lời còn chưa dứt, Đào Nhụy kinh hô một tiếng, "Không! Không được!"
Đáy lòng Trưởng Tôn Hi tức khắc chợt lạnh.
Thái Tử Phi còn đang ngạc nhiên, khiển trách Đào Nhụy: "Ngươi phát điên cái gì? Trước mặt chủ tử hô to gọi nhỏ, càng không có quy củ, còn không mau lui ra! Chớ chọc ta l•ột d•a của ngươi."
Sắc mặt Đào Nhụy hoảng sợ, nhưng vẫn luôn bình tĩnh đến quỷ dị, không có dịch bước.
💥 Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn - Đây là câu thơ trong bài thơ Dịch thuỷ ca
- Phong tiêu tiêu hề, dịch thuỷ hàn,- Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Dịch nghĩa:- Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,- Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.
Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]