Chương trước
Chương sau
Bất quá đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cứ. Có lẽ hoàng đế chỉ nhớ tình bạn cũ, bởi vì mẫu thân nguyên chủ nên bảo hộ mình, không nhất định là nổi lên sắc tâm.

Chỉ mong... chỉ mong mình suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà mặc kệ hoàng đế là xuất phát từ bảo hộ Trưởng Tôn Hi, hay là nổi lên ý đó, đây đều không cho phép nàng lựa chọn, thánh mệnh không thể trái!

Không bao lâu, liền có vài cung nhân lục tục dọn đồ lại đây, ở phía sau Ngự Thư Phòng, chia ra một phòng ở có hai phòng trong ngoài. Dựa theo tiêu chuẩn tư tịch, thực mau đã bố trí xong phòng trực đêm.

Nơi này……, sẽ không phải chỗ kim ốc tàng kiều chứ?

Trưởng Tôn Hi nhìn nhìn căn phòng kia, bước chân chần chờ, có chút không muốn dời bước chân tiến lên.

Chu Tiến Đức cũng lại đây, đưa theo hai tiểu thái giám lanh lợi, cười nói: “Hoàng Thượng nói, buổi tối trực đêm rất vất vả, lại cấp cho Trưởng Tôn tư tịch hai nô tài này.” Vẫy vẫy tay, “Kim Châm, Ngân Châm, mau hành lễ.”

Hai tiểu thái giám lập tức quỳ xuống, “Gặp qua Trưởng Tôn tư tịch.”

“Ha hả.” Trưởng Tôn Hi cười đến khô cằn, phúc phúc thân, “Đa tạ Hoàng Thượng ân điển.” Phần hoàng ân mênh mông cuồn cuộn này, thật sự quá long trọng, quá khoa trương, làm mình có chút khó có thể tiêu thụ.

Chu Tiến Đức tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Trưởng Tôn tư tịch, lôi đình mưa móc đều là quân ân cả.”

Vốn một câu rất nghiêm túc uy nghi, nhưng giờ phút này, dừng trong tai Trưởng Tôn Hi, không thể nghi ngờ chính là câu ám chỉ “Quân vương mưa móc” “Mưa móc thừa ân”. Tức khắc cảm thấy trên người lại nổi một tầng da gà, ---- sợ chết là thật, nhưng cũng không chứng tỏ khi đối diện với câu chuyện lăn giường với đại thúc như thế này, có thể thản nhiên tiếp thu nha.

Sau một lúc lâu, mới cứng đờ gật đầu, “Đa tạ công công nhắc nhở.”

Chu Tiến Đức nhìn nàng thật sâu một cái, ánh mắt lập lòe phức tạp, sau đó lắc đầu xoay người rời đi.

Tay chân Trưởng Tôn Hi có chút rụng rời, đi vào phòng. Bố trí bên trong cùng trước kia giống nhau, cũng không có bất luận dấu hiệu kim ốc tàng kiều xa hoa lãng phí nào, tâm tình hơi chút thả lỏng. Mỹ nhân Hoàng đế thấy được nhiều, chưa chắc để nha đầu mới lớn như mình vào mắt, nói không chừng là tự mình ở chỗ này dọa mình, tự mình đa tình đây mà.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Nàng bên này xem như tạm thời tự mình an ủi, nhưng mà……, trong hậu cung lại như nồi nổ tung!

Phi tần cùng các cung nhân đều lén nghị luận sôi nổi, nói tới nói lui, đều là hoàng đế coi trọng sắc đẹp Trưởng Tôn Hi, lại không muốn ném vào trong hậu cung, cho nên mới đặc biệt thiết lập một căn phòng ở Ngự Thư Phòng, để tùy thời lâm hạnh.

Dù sao nói cái gì đều có, các loại lời nói không thể chịu nổi.

Tin tức truyền tới tai Hoắc quý phi, khiến nàng tức giận không chịu nổi, quét sạch bộ trà cụ bạch sứ viền vàng tốt nhất xuống đất, nghiến răng nghiến lợi giọng căm hận nói: “Tiểu tiện nhân! Cư nhiên ở tại Ngự Thư Phòng, tính từ nay về sau mỗi ngày độc chiếm Hoàng Thượng! Bất quá chỉ có gương mặt hồ ly tinh, câu dẫn xong nhi tử, lại câu dẫn lão tử, ta phi! Thật là bỉ ổi không biết xấu hổ!”

Các cung nhân đều biết lúc này nàng cực nóng nảy, xa xa né tránh.

Càng khiến Hoắc quý phi tức giận chính là, hoàng đế không chỉ tranh cãi với Phần Quốc trưởng công chúa vì Trưởng Tôn Hi, còn hạ một chiếu lệnh, làm nữ tử hậu cung không có chiếu lệnh không được đến điện trước! Sợ có người chạm vào da tiểu hồ ly tinh kia, dứt khoát cất giấu rồi.

Ha hả, chiêu thức ấy của hoàng đế chơi cũng thật tuyệt! Sau này chỉ để Trưởng Tôn Hi cả ngày phong lưu khoái hoạt, cũng không nghĩ đến, ở hậu cung này còn một đám phi tần trông mòn con mắt, phòng không gối chiếc.

Còn tên Sở vương ngu xuẩn kia, nữ nhân của mình sắp bị lão tử đoạt đi rồi, vẫn còn chưa biết.

Đúng rồi! Hoắc quý phi bỗng nhiên nhớ tới một việc, tức khắc chuyển giận thành vui.

Ngày đó Sở vương đưa Trưởng Tôn Hi tới phía sau, còn nhớ……, trên giường có lưu vết máu. Nói cách khác, Sở vương đã phá hư Trưởng Tôn Hi kia! Ha hả, nàng đã là một tàn hoa bại liễu.

Chờ đến lúc hoàng đế lâm hạnh nàng, phát hiện không phải xử nữ, không chừng còn phải nổi trận lôi đình.

Không, không đúng! Nụ cười của Hoắc quý phi thực mau đông cứng trên mặt, hỏng rồi, nếu hoàng đế xong việc truy vấn tiếp, biết là Sở vương đoạt "lần đầu" của Trưởng Tôn Hi, có thể giận chó đánh mèo Sở vương hay không? Thậm chí giận chó đánh mèo lên mình?! Không tốt rồi.

Trời ạ, giờ phải làm sao đây? Xong rồi, xong rồi, phiền toái lớn rồi.

Hoắc quý phi trong chốc lát tức giận, trong chốc lát vui mừng, trong chốc lát vẻ mặt lại là kinh hãi, biểu tình trên mặt thay đổi trong nháy mắt như lật sách, cuối cùng lấy lại tinh thần, vội vàng gọi Hoa Nô tới nói: “Mau, lấy nghiên mực tới, bổn cung muốn viết thư cho Sở vương!”

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Vùng sông nước Giang Nam, một sân viện thanh nhã độc đáo.

Trong ánh trăng, Ân Thiếu Hạo nghiêng nghiêng dựa vào ghế dựa.

Trước mặt hắn, là một bàn tràn đầy món ngon vật lạ, các đồ ăn đủ màu, chung quanh là một đám quan viên nịnh hót lấy lòng, còn phía trước là vũ cơ hoa hòe lộng lẫy, cùng với con hát, đang thổi kéo đàn tấu, biểu diễn ca vũ vô cùng sinh động.

“Sở vương điện hạ, đây là món ăn  nổi danh ở Kế huyện chúng ta……”

“Rượu này cũng là……”

Ân Thiếu Hạo lười biếng, làm như không nghe thấy lời mời rượu của quan viên chung quanh, nhìn chằm chằm vào phía trước, như bị vũ cơ nào đó hấp dẫn. Trong lòng lại cười lạnh, đám sâu mọt đục khoét, hôn quan, xuẩn quan, lúc trước đều làm bộ làm tịch pha trò, hiện tại nghe nói mình cầm chứng cứ, lúc này mới hoảng sợ.

Vậy mà còn mưu toan đưa chút ngân lượng mỹ nhân hối lộ mình? Xí! Đám người dung chi tục phấn* trước mặt này, cho tiền cũng không cần!

*dung chi tục phấn: sắc đẹp tục tằng, đẹp do son phấn

Muốn nói bộ dáng đẹp, không khỏi nhớ tới con mèo hoang giương nanh múa vuốt kia, luận dung mạo, thật ra không có mấy người so được nàng, chính là tính tình quá xấu rồi. Buông đôi mắt xuống nhìn về dấu vết nhàn nhạt trên mu bàn tay, ---- hắn là nam tử, cũng không giống Trưởng Tôn Hi sợ lưu lại vết sẹo. Lần đó sau khi bị Trưởng Tôn Hi hung hăng cắn, căn bản là không để ý, ăn uống cũng không kiêng kỵ gì, cho nên lưu lại vết sẹo màu hồng nhạt, làm thành một vòng ký hiệu trăng non.

Hừ! Bộ chó à.

Ân Thiếu Hạo giương khóe miệng, nàng còn châm biếm mình là chó, lại không biết nàng càng giống một con chó cái nhỏ hơn.

Nữ tử rót rượu phía bên phải thấy hắn nhìn chằm chằm vào mu bàn tay, không khỏi nhìn lại đây.

Ân Thiếu Hạo cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, nghiêng đầu nhìn qua, không vui khiển trách, “Nhìn loạn cái gì……” Một câu chưa nói xong, bỗng nhiên nghe thấy “Tức ----!” Một tiếng sắc bén vang to, phá không từ phía trước phóng tới! Căn bản không cần quay đầu lại nhìn, dựa vào bản năng luyện kiếm tập võ từ nhỏ đã biết, đối diện phóng tới một mũi tên!

Trong chớp nhoáng, hắn phản ứng nhanh nhẹn chợt né sang một phía! Mặt né được, nhưng bả vai nghiêng lại không thể né tránh, đầu mũi tên đ•âm xuyên phá đầu vai hắn, “Phác……!” Một tiếng trầm vang vào thịt.

Nháy mắt tiếp theo, máu tươi ào ạt chảy xuống dưới.

“A!! Giết người rồi!” Bốn phía tức khắc nháo thành một mảnh tiếng kinh hô, mọi người hoảng loạn chạy trốn.

Ân Thiếu Hạo căn bản không rảnh lo sinh khí, càng không màng cân nhắc cẩn thận.

Ánh mắt hắn phảng phất như lưỡi ki•ếm ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nắm lấy một nữ tử cách mình gần nhất, coi như lá chắn thịt ném lên phía trước! Bản thân lăn trên mặt đất một cái, tạm lánh dưới bàn, sau đó được bọn thị vệ bên cạnh nhanh chóng bảo vệ, “Hộ giá! Bảo hộ Sở vương điện hạ!!”

Thích khách đánh lén bắn liền mấy mũi tên đều không trúng, trừ bỏ mũi tên ban đầu, còn lại đều bắn trên người nữ tử rót rượu. Lại thấy bọn thị vệ vây kín Sở vương như thùng sắt, thấy rõ không còn cơ hội, chợt xoay người trên xà nhà một cái, nhảy xuống tường, sau đó thừa dịp bóng đêm nhanh chóng thoát đi.

Thị vệ bên người Sở vương để lại một phần lớn bảo hộ chủ tử, một phần nhỏ lĩnh mệnh đuổi theo thích khách, thực mau cũng không còn bóng dáng.

Một hồi yến tiệc, cuối cùng vì ám sát tan rã trong không vui.

Ân Thiếu Hạo mặc một bộ trường bào màu tím nhạt hoa văn Quỳ long, hắn trường thân ngọc lập, biểu tình đông lạnh, lẳng lặng đứng dưới vầng trăng vô cùng sáng rõ, như một cây cô tùng (cây tùng cô độc) đứng trên vách núi. Giờ khắc này, đôi mắt hắn càng đen đặc hơn cả mây đen, trong đó lóe lên tia sét xanh lơ, sắp mang đến một hồi mưa rền gió dữ.

Thích khách? Đám tham quan vì tự bảo vệ mình mà ám sát hoàng tử, hoàng tử bất hạnh bỏ mình.

Ha hả, sau khi trở về thật sự cần đến cảm ơn những ca ca tốt đó, không biết là bút tích của vị nào, cư nhiên suy nghĩ được cho mình lý do đột tử thỏa đáng vô cùng! Đến lúc đó, mặc dù phụ hoàng nhận thấy cổ quái trong đó, nhiều lắm cũng chỉ chém đầu quan viên trên dưới Kế huyện, ---- cũng không thể đã ch•ết một hoàng tử, lại gi•ết thêm một hoàng tử khác.

Ai bảo phụ hoàng thiếu nhi tử như vậy chứ? Đến cuối cùng, đôi tay bọn họ đều sạch sẽ.

Ân Thiếu Hạo đột nhiên duỗi tay, bắt lấy đầu mũi tên nhọn, thế nhưng từ từ rút ra từ trong một mảnh huyết nhục mơ hồ! Sắc mặt của hắn âm trầm vô cùng, ánh mắt lại trong trẻo, nhìn chằm chằm mũi tên sắc bén chế tạo tỉ mỉ kka.

Nếu là……, trễ hơn một chút, nếu lúc ấy mình không nghiêng đầu, chỉ sợ đã không thể rút mũi tên nhọn này ra được rồi.

---- khẳng định bị b•ắn thủng đầu.

Ân Thiếu Hạo mắt đen như đêm, màu m•áu đỏ tươi nhiễm hồng đầu vai hắn, khiến khuôn mặt vốn tuấn mỹ dị thường của hắn, lộ ra một tia âm lãnh tà khí. “Ha hả……” Hắn nhẹ nhàng giương khóe môi, quay bàn tay nhiễm đầy máu tươi lại, nhìn dấu vết nhàn nhạt hình trăng non, “Ít nhiều cũng nhờ ngươi, cứu bổn vương một mạng.”

Hắn tiến lên một bước, một chân đá văng nữ tử rót rượu đã ch•ết trên vũng má•u, sải bước ra sân.

Ngày kế, Sở vương đã băng bó thỏa đáng thay đổi xiêm y mới, mặc một thân trường bào vô cùng to rộng thêu chỉ bạc, thoạt nhìn không khác gì bình thường, vẫn là bộ dáng phong lưu phóng khoáng. Hắn né tránh những quan viên quỳ gối ở cửa chính nhận tội, đi một chuyến đến cửa hàng trang sức.

“Đánh cái này thành cây trâm.”

“A?!” Sư phó phụ trách chế tạo trang sức nhìn hắn, lại nhìn nhìn mũi tên sắt đen nhánh bóng lưỡng, cho rằng quý công tử trước mặt đầu óc có vấn đề, ---- nào có ai dùng sắt chế tạo trâm? Muốn nói hắn nghèo, nhưng hắn ăn mặc lại rất hoa lệ, còn không phải là đầu óc có bệnh sao? Thật là ăn no nhàn rỗi tìm tiêu khiển.

“Sao đây?” Ân Thiếu Hạo rút ki•ếm đặt trên cổ đối phương, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải đánh không được không?”

Sư phó tức khắc sợ tới mức mặt không còn chút máu, liên tục gật đầu, “Đánh được, đánh được!”

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.