Chương trước
Chương sau
*Phác sát: tui tìm mãi mới ra nghĩa của cụm từ này là "Giết tại chỗ", mà cũng không biết có chính xác chưa, nên tui để nguyên như convert

🍀🍀🍀🍀

Tiểu thái giám chỉ dám ăn một miếng, không dám ăn nhiều.

Bởi vì từ nhỏ đã ăn sâu các lời dặn dò, này không cho ăn, kia không cho ăn, ngay đầu gió trên nền tuyết càng không thể ăn cái gì, nếu không sẽ hút phải khí lạnh. Nếu không lại bắt đầu đau bụng, ---- ngẫm lại cảm giác khó chịu khi trên ói dưới đi ngoài kia, không tự kìm hãm được rùng mình một cái! Thôi, vẫn nên dành lại từ từ ăn sau.

Nhấm nháp hương vị hoa hồng ngọt ngào còn vương lại, tâm tình tươi đẹp như xuân.

Bất quá nhớ tới điểm tâm, không tránh được lại nghĩ tới thân ảnh màu hồng kia, nàng mang theo mũ choàng, lông viền tuyết trắng chặn nửa bên mặt nàng, không thấy rõ bộ dáng ra sao. Bất quá đôi mắt rất xinh đẹp, vừa to vừa tròn, vừa đen lại vừa sáng, lập lòe ánh sáng như sao trời.

Hừ! Tiểu thái giám nhăn mũi lại.

Tuy rằng bộ dáng nàng còn tính rất thuận mắt, nhưng miệng lại quá xấu rồi.

---- cư nhiên nói mình giống cô nương!

Bất quá……, tuy miệng nha đầu kia có chút xấu, nhưng tâm địa không tồi, nàng tưởng mình là tiểu thái giám, còn chủ động duỗi tay muốn đỡ mình lên. Hơn nữa, nàng lại cho mình một hộp điểm tâm. Nàng cũng nói bộ dáng mình đẹp, thanh âm dễ nghe. Như vậy xem ra, cũng coi như là người thông tuệ. Nghĩ đến tấm lòng vẫn không xấu, chỉ có ngoài miệng hơi lợi hại, cũng không đến nỗi quá chán ghét.

Thôi vậy, quân tử không so đo cùng tiểu nhân và nữ tử.

Tiểu thái giám đứng trên hành lang ưỡn ưỡn lưng, tự giác khí vũ hiên ngang, lời nói việc làm thong dong, kiểu như ta đây cao độ phong nhã, khinh thường đôi co cùng hạng nữ lưu. Chẳng qua vẫn lẩm nhẩm lầm nhầm trong lòng, lần sau gặp nha đầu kia, nhất định phải báo cho nàng biết, không được lại nói mình giống cô nương.

Nhưng nếu lần sau còn muốn ra đây đi bộ, hôm nay phải mau chóng chuồn êm trở về, nếu không bị mẫu thân biết vào ngày tuyết lớn mình còn chạy ra ngoài, khẳng định sẽ tức giận, về sau nhất định sẽ quản mình càng nghiêm hơn!

Nghĩ như vậy, bước chân không khỏi nhanh hơn.

Đường hướng về hậu cung, phần lớn là chín khúc mười tám chiết chú trọng ý cảnh. Nơi nơi đều là núi giả, ảnh bích, hàng rào, mùa hè tiện làm mát, mùa đông còn có thể chắn gió tuyết. Lúc tiểu thái giám ra ngoài còn chưa có tuyết, nên không mang dù, trước mắt không thể không nép người vào nơi có thể tránh tuyết, tận lực làm bông tuyết dừng trên người càng ít càng tốt, để tránh bị lạnh.

Không ngờ khi băng qua một hàng rào, bỗng nhiên có người thở nhẹ, “A! Người nào?!”

Lúc này đây, tiểu thái giám không có sợ tới mức té ngã, nhưng thiếu nữ đối diện chấn kinh tới mức té ngã.

Cây dù giấy màu hồng trên tay nàng, quay tròn lăn lông lốc, ngừng lại ở bên cạnh.

Thiếu nữ bới búi tóc ngã ngựa, đá quý kim thoa, trang điểm kiều tiếu, trên lỗ tai mang theo một đôi bông tai mắt mèo xanh mơn mởn, đặt biệt chiếu sáng trên nền tuyết. Giờ phút này mày liễu dựng ngược, chỉ vào tiểu thái giám, cả giận nói: “Ngươi có biết đi đường không hả? Vô duyên vô cớ đột nhiên nhảy ra đây làm cái gì? Ngu xuẩn!”

Không phải người khác, đúng là Hứa Tường muội muội Thái Tử Phi.

Tiểu thái giám tức giận không chịu được, “Ngươi mắng ai?”

Hứa Tường phủi phủi bông tuyết trên người, hừ lạnh nói: “Trước mắt chỉ có hai người chúng ta đang nói chuyện, ngươi nói ta mắng ai? Tên nô tài ngốc nhà ngươi nhảy ra từ nơi nào? Chó khôn không cản đường đâu.”

“Phanh!” Tiểu thái giám hung hăng ném hộp điểm tâm ra ngoài, nện chính diện vào mặt đối phương, giận tím mặt nói: “Ngươi cư nhiên dám mắng bổn vương là chó, ngươi mới là chó! Chó điên!”

Hứa Tường bị hắn ném điểm tâm vào mặt, vừa gấp vừa tức vội vàng phủi đi mảnh vụn trên mặt, cũng không nghe rõ hắn nói cái gì. Cúi đầu phủi lung tung một hồi, hướng tới phía sau hô to, “Các ngươi đều là ng·ười ch·ết hả?! Động tĩnh lớn như vậy không nghe thấy sao? Mau lăn lại đây!”

Thì ra gần nhất Vô Ưu công chúa bị cấm túc, không ai nói chuyện, trong lòng Hứa Tường buồn đến hoảng, cho nên ra ngoài giải sầu. Bởi vì ngại bọn nô tài ở trước mặt chướng mắt, chỉ cho đi theo phía xa, không cho tới gần. Vừa rồi đang nhìn một gốc hồng mai đến xuất thần, có hứng thú ngâm vài câu thơ, mới ngâm được một nửa, đã bị tên tiểu thái giám này làm sợ tới mức té ngã một cái.

Cẩu nô tài! Không nhận tội còn chưa nói, cư nhiên còn dám động thủ với mình?!

Hứa Tường giận không chịu nổi, hô các cung nhân đi theo lại đây, chỉ vào tên tiểu thái giám kia cả giận nói: “Chính là tên nô tài ngu xuẩn này! Vừa rồi không chỉ dọa ta sợ tới mức té ngã, còn ném điểm tâm vào mặt ta, đánh thật mạnh cho ta!”

Hai thái giám mau chóng tiến lên bắt người, một tên khác tiến lên, đi lên trước giương tay định tát xuống.

“Các ngươi dám đánh bổn vương thử xem!” Thiếu niên cả giận nói.

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.

Ban đầu Hứa Tường trong cơn giận dữ không lưu ý, giờ phút này nghe hắn nói bổn vương, không khỏi ngạc nhiên, tiện đà nhìn kỹ một chút, tức khắc chấn động! Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, lập tức khiển trách cung nhân, “Mau buông tay!” Sau đó quỳ xuống hành lễ, “Thỉnh an Giang Lăng Vương điện hạ.”

Vốn dĩ theo thân phận nữ nhi trưởng công chúa của nàng, cũng xem như biểu muội của các hoàng tử, ngày thường không cần phải hành đại lễ như vậy, nhưng trước mắt đã đắc tội Giang Lăng Vương, không thể không ấn theo lễ nghĩa.

Hứa Tường cố nén tức giận trong lòng, bồi tội nói: “Vừa rồi là bởi vì gió lớn tuyết to không nhìn rõ, xin nhận sai, mong Giang Lăng Vương điện hạ không trách tội.” Trong lòng oán trách, rõ ràng là hoàng tử lại mặt xiêm y thái giám là sao.

Giang Lăng Vương? Hai thái giám lôi kéo Giang Lăng Vương liếc nhìn nhau, lúc này mới hoàn hồn, tức khắc sợ tới mức bay hết linh hồn! Tức khắc buông tay quỳ xuống, sau đó đầu đập như giả tỏi.

Hứa Tường cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi.

Giang Lăng Vương lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái.

Không trách tội? Nếu không phải bởi vì nàng là nữ nhi Đại Cô mẫu, chỉ bằng vừa rồi nàng nói hươu nói vượn, nhục mạ mình, đã sớm kéo xuống lệnh người đ·ánh ch·ết. Trong lòng tràn ngập chán ghét, cũng lười nhiều lời, phẩy tay áo một cái, nhấc chân liền đi vòng qua.

Hứa Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, vịn tay cung nhân muốn đứng dậy.

Phía sau truyền đến một giọng nói, “Bổn vương cho ngươi đứng lên chưa?”

Hứa Tường quay đầu lại, chỉ thấy Giang Lăng Vương đứng ở cửa lạnh lùng nhìn mình, ---- nữ nhi trưởng công chúa tuy rằng tôn quý, nhưng sao có thể sánh bằng hoàng tử? Chỉ phải cắn cắn môi, nhẫn nhục chậm rãi quỳ xuống.

Hai tên thái giám vẫn còn đang dập đầu, bông tuyết trên mặt đất cũng không dày, đều dập đầu đến cái trán sưng đỏ một mảnh còn chưa dám dừng.

Giang Lăng Vương hừ lạnh nói: “Không phải xin bổn vương không trách tội ngươi sao? Khi nào tuyết ngừng, thì hãy đứng dậy, bổn vương đại nhân không trách tiểu nhân, không để ý đến ngươi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại đi mất.

Hứa Tường hận đến hàm răng run run, nhưng không dám vi phạm.

Thiệt khéo hôm nay tuyết rơi dai dẳng không dứt, bắt đầu từ giữa trưa, cứ rơi mãi, cứ rơi mãi, cho đến khi sắc trời tối đen mới dần dần ngừng lại. Mấy cung nhân đi theo Hứa Tường không cần dập đầu, nhưng vẫn quỳ, căn bản không ai dám can đảm đứng dậy, càng đừng nói đi tìm người mật báo. Hơn nữa nơi này hẻo lánh, không ai đi ngang qua, cho nên Hứa Tường liên tục quỳ trên nền tuyết cả một buổi chiều!

Làm nàng đông lạnh đến cả người phát cứng, sắc mặt xanh tím, sau khi trở về liền ngã bệnh.

Ngày kế, Phần Quốc trưởng công chúa nghe tin tiến cung thăm nữ nhi.

Hứa Tường thấy mẫu thân, khóc đến thở hổn hển, khóc không thành tiếng, “Nương……, con sốt, thật là khó chịu. Còn có đầu gối con cũng bị đông lạnh hỏng rồi, thái y nói, nếu không dưỡng tốt……, tương lai sẽ thành di chứng.”

Phần Quốc trưởng công chúa thương giận đan xen, mắng nói: “Ngươi nha đầu ngốc! Giang Lăng Vương bảo con quỳ không đứng lên, con cứ quỳ như vậy? Con chơi xấu té xỉu không phải được rồi sao? Hơn nữa cho dù con thật sự không quỳ, hắn lại có thể làm gì? Còn có thể đánh con một trận sao? Ta cũng không tin, có người mẹ ruột này chống lưng cho con, người khác còn dám khi dễ con?”

“Nương……!” Hứa Tường kéo dài âm điệu, khóc lóc không đồng ý, “Con cũng thành như vậy rồi, nương còn trách con? Con đi lại trong cung, nếu không tuân thủ quy củ, sau này bị người ta nói thì phải làm sao?! Ô ô……” Nàng nghĩ tới gương mặt vô cùng thanh tuấn, vô cùng tôn quý kia, nghĩ đến hắn, nghĩ có thể xứng đôi sóng vai đồng hành cùng hắn, không tuân thủ quy củ sao được? Nếu mình không làm tốt hơn, sao có thể chiếm ưu thế hơn tỷ tỷ?

Mẫu thân căn bản cái gì cũng không biết! Không biết.

Phần Quốc trưởng công chúa sờ sờ trán nữ nhi, đau lòng không thôi, “Con nhìn con xem, nóng như lửa đốt rồi.” Lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nữ nhi, “Được rồi, được rồi, khóc cái gì? Ngày thường con hiểu chuyện hào phóng nhất, hiện tại khóc sướt mướt, không khác gì tỷ tỷ nũng nịu kia của con.”

Nàng không nói cái này còn đỡ, vừa nói cái này, Hứa Tường càng khóc đến thương tâm không thôi.

Lúc trước, nếu mẫu thân định thân mình cho Thái Tử, mình hiện tại đã sớm là Thái Tử Phi, nơi nào còn chịu ấm ức ở chỗ Giang Lăng Vương? Mẫu thân nói thương mình, thích mình, chính là tới thời điểm mấu chốt nhất, vẫn thiên vị tỷ tỷ! Vừa tức, vừa hận, oán hận chất chứa trong lòng đã lâu dâng lên, “Nếu nương thích tỷ tỷ như vậy, nương đi Đông Cung đi! Còn lo con sống hay ch·ết làm cái gì? Mau đi đi.”

“Ngươi nha đầu này.” Phần Quốc trưởng công chúa không vui nói: “Nói cái gì vậy hả?”

Trong lòng Hứa Tường tức hận không thôi, “Con nói thật đó!” Càng muốn, càng thêm khóc đến thương tâm, “Nương luôn nói thương con nhất, thích con nhất, nhưng có chuyện tốt thì để tỷ tỷ……” Không dám nói ra khúc mắc không được làm Thái Tử Phi khúc mắc, chỉ khóc ròng nói: “Ng·ay cả.... ng·ay cả một cây nhân sâm tốt như vậy, cũng cho tỷ tỷ.”

“Nhân sâm?” Phần Quốc trưởng công chúa nghe được câu chuyện không đúng, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, chạy nhanh hỏi: “Nhân sâm của ai?”

“Nương người còn giả bộ hồ đồ?” Hứa Tường tức giận đến nước mắt càng thêm mãnh liệt, căm giận khóc ròng nói: “Chính là cây cực phẩm nhân sâm 300 năm của Trường Bạch sơn! Ngày đó khi con ở chỗ nương, rõ ràng người nói để lại tự mình dùng, vừa quay đầu lại cho tỷ tỷ.”

Sắc mặt Phần Quốc trưởng công chúa khẽ biến, “Ta……, ta cho Quỳnh Hoa khi nào?!”

“Người không cho tỷ tỷ?” Hứa Tường bực bội nói: “Người không cho tỷ tỷ, vậy sao cây nhân sâm đó lại vào tay Trưởng Tôn Hi? Chẳng lẽ nàng đi phủ công chúa trộm? Hôm nay ng·ay trước mặt con, người còn nói dối……”

Phần Quốc trưởng công chúa lạnh giọng đánh gãy nàng, “Tường Nhi!” Đôi tay hợp lại trong tay áo nắm thật chặt, không làm như vậy, thật sự khó có thể khống chế được thân thể phát run, “Nhân sâm kia……, hiện tại chỗ nào?!”

“Sao……, bây giờ người còn muốn lấy lại nữa?” Hứa Tường còn tưởng rằng lời nói quá phận của mình chọc giận mẫu thân, nói chuyện có chút không tin nổi, nghẹn ngào nói lắp: “Lúc ấy vừa lúc Vô Ưu công chúa bị cấm túc, lại là do Trưởng Tôn Hi làm hại, con……, lòng con tức giận biết mấy. Cho nên……, con liền cầm nhân sâm trở về.”

Phần Quốc trưởng công chúa cảm giác như là có người bóp lấy cổ mình, sắp không thể hô hấp, ánh mắt sáng quắc hỏi, “Sau đó thì sao?” Nàng vừa sợ vừa tức, lại vừa khủng hoảng, nhịn không được liên tục đập giường, “Mau nói! Mau nói đi, nhân sâm hiện tại ở chỗ nào?!”

Hứa Tường luôn luôn được mẫu thân sủng ái, bằng không, cũng sẽ không ẫn nhẫn hào phóng như vậy trước mặt người khác, nhưng trước mặt mẫu thân lại la lối khóc lóc như hài nhi. Trước mắt thấy sắc mặt mẫu thân đại biến, không khỏi kinh hách, thanh âm trở nên sợ hãi, “Con lấy về xong, cho người hầm canh sâm……, sau đó……, cùng Vô Ưu công chúa uống hết rồi.”

“Loảng xoảng!” Phần Quốc trưởng công chúa ngất ngay tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.