Chương trước
Chương sau
Trong ngự thư phòng, Trưởng Tôn Hi xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhức âm ỉ.

Trong lòng không khỏi thở dài, aiz......, cứ mất ăn mất ngủ ghi nhớ như vậy, cho dù thi đại học cũng không dụng tâm quá đáng vậy đâu. Rốt cuộc thi đại học không tốt còn có thể thi lại, nhưng chọc giận hoàng đế, khả năng liền phải về bụng mẹ đầu thai lại.

Cũng may chủng loại sách hoàng đế xem cũng ít, không có bao nhiêu tạp thư, sách có thể đặt ở Ngự Thư Phòng vẫn có giới hạn. Mấy ngày nay học dồn dập bằng cách ghi nhớ, hơn nữa không ngừng ôn tập, trên cơ bản các loại thư mục đều đã nhớ, sau này lại tỉ mỉ đẩy mạnh hơn một chút. Tranh thủ về sau hoàng đế chỉ quyển sách nào, mình sẽ có thể trực tiếp tìm ra vị trí.

Ừm......, phải nhớ lấy thang, nhanh chóng lấy xuống cho hoàng đế đại nhân.

Nhớ tới chuyện vừa nãy, còn thấy mồ hôi lạnh toàn thân.

Nếu không phải lúc ấy đúng lúc tâm tình hoàng đế không tồi, mình phản ứng chậm như vậy, không thể thiếu ăn một đống gậy.

Nhưng lại không khỏi nhớ tới Việt Vương, không nhìn cẩn thận, chỉ nhớ là một nam nhân rất cao lớn uy vũ, có chút lạnh lùng, không phải bộ dáng thích cười. Vóc người hoàng đế cũng rất cao, hơn nữa càng có uy nghi, nhưng người lại rất hòa ái, cảm giác tuổi cũng không tính quá lớn. Người cổ đại thành thân sinh con đều rất sớm, Việt Vương lại là đại hoàng tử, mới có 26, 27 tuổi, hoàng đế nhiều nhất cũng chỉ trên dưới 40.

---- đều nói rồng sinh chín con đều có điểm khác biệt*.

*điển cố rồng sinh chín con này các bợn có thể lên google search để biết thêm nha

Việt Vương lạnh lùng nghiêm khắc, Thái Tử ôn nhuận nội liễm, Sở Vương bừa bãi ngả ngớn, còn dư lại một Giang Lăng Vương, không biết là dạng gì đây ta? Nghe nói bởi vì từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, cơ hồ không gặp người khác, ngay cả bọn cung nữ thái giám lắm mồm nhất, cũng hoàn toàn không biết gì về hắn cả.

Thôi, mấy chuyện này liên quan gì đến mình? Các hậu duệ quý tộc này không một ai dễ chọc, tránh xa một chút mới tốt.

Trưởng Tôn Hi nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối sầm, không lật sách nữa, mà nhắm mắt lại dưỡng thần.

Kỳ thật Tư Tịch tư còn có thêm những người khác, hai người điển tịch, hai người chưởng tịch, còn có mười nữ quan khác phụ trách công văn. Những người này đều không làm việc trong ngự thư phòng, mà làm việc ở chỗ khác, phụ trách kiểm kê thư tịch, thu nhận sử dụng, cùng với mấy chuyện tu sửa sao chép vụn vặt, mỗi ngày công tác vất vả cũng nhiều.

Chỉ có hai vị tư tịch, mới có tư cách nhậm chức nhàn hơn trong ngự thư phòng.

Trưởng Tôn Hi ngồi yên trong chốc lát, duỗi người, chờ đến giờ liền nói lời từ biệt Nghê tư tịch, sau đó mang Phạn Âm đi từ cửa hông ra Ngự Thư Phòng. Tuy rằng hiện tại đã là tháng mùa đông, nhưng bên phía Ngự Thư Phòng đều là cây thường thanh cổ thụ bốn mùa xanh tốt, từng cây đều vươn tán rộng bốn phía, bóng râm che lấp mặt trời, thanh u yên tĩnh, làm tâm tình người ta tự nhiên thả lỏng.

Phạn Âm ở bên cạnh bung ra một cây dù trúc xanh, "Tuy rằng không có tuyết, nhưng có thể chắn được chút gió."

Đáng tiếc vóc người nàng tương đối nhỏ xinh, Trưởng Tôn Hi trong số các nữ tử lại được xem là cao gầy, thấy nàng ra sức giơ dù, có chút không đành lòng cười nói: "Xếp lại đi, ta cũng không phải mỹ nhân đèn, gió thổi một chút đã hư mất, đừng làm hỏng cánh tay ngươi."

Phạn Âm cười ngọt ngào nói: "Sẽ không hỏng......" Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ tường hoa, ánh mắt thanh triệt lạnh thấu xương, gào to: "Người nào ở sau tường hoa?!"

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Có người? Trưởng Tôn Hi theo ánh mắt nàng nhìn qua, lại không phát hiện.

Một lát sau, một trận tiếng bước chân nhỏ vụn vòng lại đây.

Ân Thiếu Hạo cười ngâm ngâm nói: "Thiệt trùng hợp nha, Trưởng Tôn tư tịch."

Sắc mặt Trưởng Tôn Hi tức khắc khẽ biến, hít vào một hơi, dẫn đầu đám người Phạn Âm hành lễ nói: "Gặp qua Sở vương điện hạ."

"Miễn lễ, miễn lễ." Ân Thiếu Hạo cười rất khách khí, phảng phất như đang bị Chiêu Hoài Thái Tử đang dựa vào người, con ngươi đen nhánh cư nhiên toát ra ôn nhu, còn làm bộ đỡ một chút, "Mau đứng lên."

Trưởng Tôn Hi căn bản là không muốn nhiều lời với hắn, đứng lên, sau đó liền đứng sang một bên nhường đường, bày ra tư thế chờ Sở vương đi trước, rõ ràng chính là né xa ba thước.

Ân Thiếu Hạo lại phất phất tay, cho đám người Phạn Âm lui ra phía sau, tiện đà tiến lên đi đến bên cạnh nàng, khẽ cười nói: "Ngươi làm gì vậy? Làm như bổn vương là sài lang hổ báo, trốn xa như vậy."

Trưởng Tôn Hi cúi đầu không nói.

Ân Thiếu Hạo lại nói: "Ngươi đừng bực, trước đó là bổn vương có hơi quá mức với ngươi một chút, hiện giờ cũng rất hối hận rồi." Hắn cười hì hì, cúi người xuống, "Hôm nay tới là bồi tội với ngươi."

Trưởng Tôn Hi nhanh chóng quỳ xuống, "Nô tỳ không nhận nổi."

Ân Thiếu Hạo vốn dĩ chính là cố ý nói như vậy, biết nàng không thể không quỳ xuống, sau đó......, vừa lúc nhân cơ hội duỗi tay kéo nàng, "Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh lắm......"

Trưởng Tôn Hi lập tức như bị rắn cắn, theo bản năng, căn bản không kịp suy nghĩ đột nhiên muốn vung tay hắn ra! Ân Thiếu Hạo lại cố ý nắm chặt không bỏ, còn kéo về trên người mình, Trưởng Tôn Hi lại ngã vào trên người, hơn nữa còn trước trước mắt biết bao nhiêu người!

Khiến nàng tức giận đến đau răng đau gan.

Vừa không hé răng, cũng không giằng co, cứ như vậy chậm rãi quỳ xuống như cũ, ---- nếu mình kêu gọi, thét chói tai, lại lôi lôi kéo kéo chỉ sợ càng thêm khó coi.

Ân Thiếu Hạo không để cho nàng tiếp tục quỳ, chỉ phải buông nàng ra, nếu hôm nay không tu bổ quan hệ, thì sẽ tiếp tục gia tăng thù hận. Đám người kia còn ở đây, không tiện bắt lấy tay nàng mãi, chỉ đành bất đắc dĩ buông ra, thở dài nói: "Được rồi, chúng ta nói chuyện tử tế."

Chúng ta?! Cơn giận dữ càn quét dữ dội trong lòng Trưởng Tôn Hi, nhưng lại cố nén, không trực tiếp phát tác.

Ân Thiếu Hạo thấy nàng không chịu mở miệng, chỉ có thể tự quyết định, "Ngươi xem ngươi, tính tình vẫn lớn như vậy." Khẩu khí kia, có bao nhiêu thương tiếc ái muội, "Bổn vương cũng đã bồi tội với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Nếu chưa hết giận, vậy đánh vài cái xả giận đi."

Giận hờn... đánh yêu... với hắn? Trưởng Tôn Hi tức giận đến mức huyết áp tăng cao, chưa từng gặp người nào ngoan độc, vô sỉ, hạ lưu như hắn, da mặt quả thực còn dày hơn bức tường thành kia! Đừng nói là nói chuyệm với hắn, chỉ nhìn một cái thôi đã cảm thấy ghê tởm, hơn nữa lại tiếp tục dây dưa sẽ không biết phát sinh cái gì, dứt khoát xoay người rời đi.

"Trưởng Tôn Hi!" Ân Thiếu Hạo bị nàng năm lần bảy lượt phớt lờ, có chút không nhịn được, "Ngươi đứng lại cho bổn vương!" Hắn chưa từng ăn nói khép nép với nữ nhân nào như thế, nàng còn không biết điều, nếu không phải......, nếu không phải thái độ phụ hoàng đối với nàng thật sự quá mức cổ quái, mình đã thu thập nàng từ sớm rồi! Chịu đựng lửa giận bốc lên não, đuổi theo về phía trước, thấp giọng nói: "Ngươi đừng giở tính tình, bổn vương có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."

Trưởng Tôn Hi lạnh lùng nói: "Mời nói."

Ân Thiếu Hạo cười nói: "Ngươi xem, ngươi ta quen biết tương giao nhiều lần như vậy." Sau đó để sát vào một ít, thanh âm càng thấp, "Không bằng chúng ta đi đến trước mặt phụ hoàng, nói lang có tình, thiếp có ý, để phụ hoàng tứ hôn ngươi làm vương phi của bổn vương đi."

Trưởng Tôn Hi đột nhiên ngước mắt, đôi mắt thu thủy ngập tràn trào phúng.

Ân Thiếu Hạo còn đang cười hỏi: "Như thế nào? Ngươi có chịu không?"

Trưởng Tôn Hi cười lạnh, "Đến trước mặt hoàng thượng, nói ta và ngươi đã sớm lén lút qua lại? Sau đó để Hoàng Thượng mắng ta câu dẫn hoàng tử, không biết liêm sỉ, sau đó hạ chỉ ban chết cho ta?" Ánh mắt nàng vô cùng châm chọc, "Sở vương điện hạ, chẳng lẽ người khác trong mắt ngươi đều là kẻ ngốc hết sao?"

Ân Thiếu Hạo vội nói: "Xem ta này, là ta nghĩ không chu toàn." Lại cười, "Vậy không nói như vậy, bổn vương chỉ nói là thấy ngươi tài mạo vô song, nổi lòng ái mộ ngươi, cầu phụ hoàng thưởng ban ý chỉ tứ hôn."

Trưởng Tôn Hi giương khóe miệng lên, "Vậy ngươi đi nhanh đi a." Cũng không tin, hoàng đế sẽ ban mình cho hoàng tử làm vương phi.

Ân Thiếu Hạo nhìn nàng, con ngươi lập lòe ánh sáng, cười nói: "Ta đây không phải tới đánh tiếng với ngươi trước sao? Đi đi, ngươi chỉ cần yên tâm là được."

"Nô tỳ rất yên tâm, cáo từ trước." Trưởng Tôn Hi lại lần nữa xoay người rời đi.

"Ngươi chờ đã!" Ân Thiếu Hạo duỗi tay một cái đã bắt được cánh tay của nàng, để sát vào, dán bên tai nói: "Ngươi đừng làm bộ như không có việc gì. Ngươi phải nhớ rõ, chúng ta không chỉ từng ở trên một cái giường, lại còn......, từng thân cận như vậy." Cười cười, "Chẳng lẽ ngươi còn có thể tái giá cho người khác? Sớm đã là nữ nhân của bổn vương."

"Ha ha!" Trưởng Tôn Hi nhịn hơn nửa buổi, nghe đến đây, chung quy nhịn không được cười to ra tiếng. Nàng xoay người, đôi mắt sáng thanh triệt như dòng suối, gằn từng chữ một hỏi: "Nữ nhân của ngươi?"

Ân Thiếu Hạo cười nói: "Đương nhiên."

"Ha hả." Trưởng Tôn Hi cười châm chọc, thấp giọng nói: "Bị ngươi cắn một cái lại thành nữ nhân của ngươi? Vậy nếu như ta bị chó cắn một cái, là thành chó cái? Nếu như thế, vậy ta tình nguyện bị chó cắn! Làm nữ nhân cho chó!"

Trong mắt Ân Thiếu Hạo hiện lên một tia khói mù.

Trên đời này, cư nhiên có nữ nhân không thức thời, cứng đầu không thể giáo hóa như vậy! Quả thực làm càn!

Trưởng Tôn Hi không chút nào nhượng bộ nhìn hắn thẳng tắp, nhìn gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia, trở nên vặn vẹo, trở nên dữ tợn, nhìn ngọn lửa nhảy múa trong ánh mắt hắn, trong lòng ngược lại thoải mái lạ thường.

Dù sao cũng đã không chết không ngừng, đắc tội hắn, thì như thế nào? Hiện giờ mình chính là người treo nhãn ngự tiền, hắn lại muốn tùy tiện xách mình đi, tra tấn mình bừa bãi như trước đây, đã không thể được nữa rồi. Hơn nữa, so với làm ra một bộ dáng ôn nhu với hắn, khiến cho người khác nhìn hiểu lầm, còn không bằng hoàn toàn chọc giận hắn càng tốt hơn.

Cho nên chậm rãi nhếch khóe miệng, cố ý nói: "Nhắc nhở Sở vương điện hạ một câu, phía trước không xa......, chính là Ngự Thư Phòng."

Nhưng... nàng đã xem nhẹ lực nhẫn nại của Sở vương trước mặt người khác.

Tuy rằng Ân Thiếu Hạo đã tức giận đến gân xanh nhảy loạn trên thái dương, ngọn lửa cũng cháy hừng hực trong mắt, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười ngâm ngâm, vẫn dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn nàng, "Ve vãn đánh yêu, cũng coi như khúc nhạc đệm nơi khuê phòng."

"Đánh rắm!" Trưởng Tôn Hi dùng hết sức lực toàn thân, căm giận phủi tay, "Buông móng chó của ngươi ra."

"Ha hả, ý ngươi bổn vương là chó?" Đôi mắt phượng của Ân Thiếu Hạo lóe tia sáng lạnh, áo gấm màu tím nhạt thêu rồng bốn móng trên thân hắn, dưới ánh mặt trời nhấp nháy rực rỡ, khiến hắn có thêm vài phần ái muội, vài phần tà khí, "Sớm muộn gì......, ngươi cũng sẽ là chó cái nhỏ của bổn vương mà thôi."

Cũng không tin, còn có nữ nhân mình không thu thập được.

Trưởng Tôn Hi nhìn ánh mắt chắc chắn kia của hắn, cười lạnh một trận.

Hắn cho rằng hắn là ai? Cho rằng có thân phận hậu duệ quý tộc, bộ dáng xinh đẹp chút, nữ nhân khắp thiên hạ phải đều quỳ gối dưới áo choàng hắn? Hơn nữa, trong mắt loại nam nhân tự cao tự đại này, nữ nhân chỉ cần mất thân, sẽ trở nên thành thật hơn? Cho nên, dù mình không bị hắn mê hoặc, chỉ cần bị đoạt tới tay, đem gạo nấu thành cơm là được.

Phi! Cho dù mình xui xẻo bị hắn đoạt tới tay, cũng một đao gi•ết hắn ngay trên giường!

Ân Thiếu Hạo chậm rãi buông lỏng tay, vẻ mặt ôn nhu cười nói: "Sớm trở về một chút, đừng bị gió trên đường đông lạnh."

Trưởng Tôn Hi cũng không quay đầu đi thẳng một mạch.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Chờ trở về phòng mình, thật sự là bị cuộc gặp gỡ vừa rồi làm cho ghê tởm không chịu được, liên tiếp uống hết ba chén trà nóng, mới đẩy được uế khí ra ngoài, tâm tình thoáng bình tĩnh lại chút ít.

Sở vương hắn......, quả thực không thể nói nổi!

Trên đời này, sao lại có người vô sỉ khó chơi như vậy? Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn cũng không sao, nhưng ngay cả mặt mũi cũng không cần, quả thực không có chuyện gì hắn không làm ra được! Làm sao bây giờ? Nếu mỗi ngày vừa ra Sở vương đều tới như vậy, cho dù không có gì, nhưng dừng trong mắt người khác cũng sẽ có gì.

Cứ mãi như vậy, thanh danh trong sạch của mình quăng ở chỗ nào đây? Chẳng lẽ về sau ra cửa, còn phải để Phạn Âm đi trước dò đường, nhìn xem Sở vương có chờ ở giữa đường hay không? Căn bản là không làm như vậy được.

Trưởng Tôn Hi chống cằm, cau mày xuất thần phát sầu.

Phạn Âm lại lần nữa tiến vào, nói: "Đồ ăn đã cho người hâm nóng lần nữa." Nhỏ giọng khuyên nàng, "Mặc kệ nghĩ cái gì, cũng ăn no bụng trước đã rồi lại nói a. Buổi tối cũng đi ngủ sớm một chút, nếu không, sáng sớm ngày mai sao có sức dậy? Trời hơi lạnh, đường đi Ngự Thư Phòng lại không gần, đừng hành hạ bản thân mình sinh bệnh."

Trời lạnh? Không gần? Trong lòng Trưởng Tôn Hi ngầm có một chút thông suốt.

Có lẽ......, mình đã nghĩ ra biện pháp, sau này có thể tránh được Sở vương.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.