Thái Tử Phi giật mình, “Kinh động hai vị thượng cung?”
Trưởng Tôn Hi cũng giật mình không thôi.
Chỉ vì một người vô danh tiểu tốt như mình, ra ngoài mới có mấy ngày, cư nhiên kinh động đến hai vị thượng cung đều biết hết? Chẳng lẽ là Sở vương lại đang âm thầm phá rối? Phản ứng đầu tiên nàng nghỉ ngay đến hắn.
Không, chắc không phải hắn.
Trong lòng hắn hiểu rõ, sẽ không hỏi ra được gì từ miệng mình. Huống hồ, lần này là Phần Quốc trưởng công chúa ra mặt cứu người, Sở vương hẳn sẽ không dám liên tiếp khiêu khích sinh sự, trừ phi hắn điên rồi.
Hơn nữa hắn là hoàng tử, trực tiếp can thiệp đến chuyện của 6 cục 24 tư, cũng phạm húy.
Cẩn thận cân nhắc một lát, Chiêu Hoài Thái Tử mới trịnh trọng đảm bảo với Thái Tử Phi, sẽ che chở mình, huống hồ hắn lại không có khả năng tìm phiền toái cho Đông Cung, tự nhiên không phải hắn. Đồng thời cũng không phải là người theo phe Đông Cung, tỷ như Phần Quốc trưởng công chúa, Phó Trinh, vậy……, mình còn đắc tội ai?
“Loảng xoảng!” Thái Tử Phi đấm một cái trên bàn thật mạnh, bực nói: “Một người, hai người đều nhàn đến da ngứa, chuyên kiếm chuyện, đúng là thiếu thu thập!”
Một người, hai người……? Trưởng Tôn Hi nghe vậy trong lòng vừa động, nghĩ nghĩ, bất ngờ nghĩ ra mình còn đắc tội đến ai nữa. Nếu không phải Sở vương làm, cũng không phải phe cánh Đông Cung làm, vậy chỉ có thể là Vô Ưu công chúa cùng Hứa Tường. Hứa Tường hẳn là không có bản lĩnh lớn như vậy, nhiều lắm chỉ bày mưu tính kế, nghĩ chắc là Vô Ưu công chúa tính tình pháo hôi làm ra việc này.
Ha hả, không sao cả.
Dù sao rận nhiều không cắn, nợ nhiều không lo, đi từng bước một là được.
Chiêu Hoài Thái Tử không phải vì thế lực nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi, nguyện ý che chở mình sao? Mình cũng muốn nhìn xem, giữa thê tử và muội muội hắn sẽ chọn như thế nào, ---- so với giang sơn nghiệp lớn, nghĩ đến cho dù muội muội cùng một mẹ đẻ ra, cũng sẽ kém hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, lôi kéo tay áo Thái Tử Phi, “Biểu tỷ, chuyện này nên nói cùng Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử Phi giật mình, “Thái Tử điện hạ……?” Tuy rằng tính tình nàng thiên chân thẳng thắn, nhưng chung quy từ nhỏ đã lớn lên trong hào môn vọng tộc, loanh quanh lòng vòng trong đó không thể làm khó nàng, chợt hiểu được. Lập tức nghĩ tới cô em chồng khó chơi kia, không khỏi tức giận trong lòng, muốn nói gì đó nhưng thật khó mà nói.
Hơn nữa biết thì biết thế thôi.
Mặc dù mình có thể đi tìm Chiêu Hoài Thái Tử, kiềm chế Vô Ưu công chúa, nhưng cũng là nước xa không giải được cơn khát gần kề. Trước mắt đã kinh động hai vị thượng cung, Phó Trinh lại đặc biệt tới đây đón người, cho dù Thái Tử cũng không tiện ngăn trở. Mặc kệ biểu muội có nguyện ý về Tư Nhạc Tư hay không, đều phải đi, không thể tiếp tục ăn vạ tại Đông Cung.
Trong lòng Thái Tử Phi tất nhiên là vạn phần không tình nguyện, nhưng lại không thể để biểu muội công nhiên cãi lời hai vị thượng cung, nếu là như vậy, càng khiến biểu muội để lại nhược điểm, bị người khác kiếm thêm phiền toái. Đành phải cho người đi thu thập hành lý, lôi kéo nàng, cố gắng nói: “Muội cứ đi về trước, ngày khác ta lại tìm cái cớ gọi muội lại đây.”
Trưởng Tôn Hi thì thấy mình trở về phiền toái sẽ càng nhiều hơn, chỉ sợ muốn đến Đông Cung, thật không dễ dàng. Nhưng lại không nỡ bác bỏ ý tốt của nàng, cho nên mỉm cười, “Ừm, sau này lại thường gặp nhau.”
Đang nói, cung nữ lại mang chén sứ trắng viền vàng tiến vào, “Thái Tử Phi, canh sâm của biểu tiểu thư đã nấu xong.”
Trong mắt Thái Tử Phi đều là lưu luyến, tự tay đưa canh sâm cho biểu muội, “Uống hết chén canh sâm này rồi đi.” Còn cẩn thận dặn dò: “Thổi thổi, cẩn thận phỏng.”
Trưởng Tôn Hi như cầm củ khoai lang nóng trên tay.
---- uống cũng không được, bỏ cũng không được.
Đang lúc khó xử, đúng lúc Chi Hương đi tìm y phục ban đầu của nàng ra tới, nói: “Đây là xiêm y lần trước biểu tiểu thư đã thay ra, đều đã giặt sạch sẽ.”
“Đợi đã.” Thái Tử Phi nhìn thấy trên đó có một dải lụa choàng hoa văn bạch cúc, “Đây là……?”
Trang điểm và y phục mặc trong cung đều có quy chế, biểu muội chỉ là nữ quan nho nhỏ không phẩm không cấp, dải lụa choàng sử dụng, chính là dải lụa choàng không có hoa văn đơn giản nhất. Dải lụa tốt vậy, lại có thêu thùa, biểu muội khẳng định không thể dùng. Dải lụa choàng có màu xanh nhạt phía dưới, mới hẳn là của nàng.
Vậy cái này là của ai? Giữa mày Thái Tử Phi giật giật.
Phó Trinh buông mi mắt xuống.
Không nghĩ tới, dải lụa choàng ngay lúc đó cư nhiên bị người nhặt về, còn giặt sạch sẽ.
Thái Tử Phi vốn còn đang bị khó hiểu mê hoặc, liếc mắt một cái nhìn đến nàng, còn có gì không rõ? Thì ra ngay đó lúc Thái Tử điện hạ ra tay cứu giúp biểu muội, cư nhiên không chút nào tị hiềm dùng dải lụa choàng của nàng ta! Hai người trai đơn gái chiếc đơn độc ở bên nhau, thì thầm to nhỏ, thật không sợ khiến người ghê tởm.
Không khí trong phòng biến đổi.
Ánh mắt Thái Tử Phi thanh lãnh như băng, nhìn về phía Phó Trinh, “Linh Tê, ta cho nàng cùng trở về với ngươi.” Nắm dải lụa choàng hoa văn bạch cúc lên, ném trên cổ nàng, như một dải lụa trắng quấn quanh, “Nhưng……, nếu Linh Tê lại xảy ra chuyện, ngươi liền dùng dải lụa choàng này chôn cùng nàng đi!”
Dải lụa choàng bóng loáng như nước, từ trên cổ Phó Trinh trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Nàng khom lưng nhặt dải lụa choàng, phúc thân, “Thái Tử Phi nói, tất cả nô tỳ đều nhớ kỹ.” Nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, “Còn về Trưởng Tôn nữ quan, bên phía Thái Tử điện hạ cũng từng dặn dò, chỉ cần nô tỳ còn mạng, nhất định sẽ tận lực bảo hộ nàng chu toàn.”
Trưởng Tôn Hi hơi giật mình nhìn nàng.
Sắc mặt nàng bình tĩnh không gợn sóng, không có bất luận ý tứ khiêu khích quyền uy nào, nhưng cũng hiện rõ nàng không hề sợ chết. Hơn nữa nói đến việc trước đó nàng đi tìm Chiêu Hoài Thái Tử, cũng không e dè, rất là thản nhiên.
---- Phó Trinh này.....
Không khỏi thở dài trong lòng, nếu không phải thân phận Thái Tử Phi tôn quý, có Phần Quốc trưởng công chúa cùng Phụ Quốc công phủ Hứa gia chống lưng, thật đúng là không phải đối thủ của nàng ta.
Một người nếu như cả cái chết còn không sợ, vậy làm gì còn nhược điểm? Có lẽ, đối với Phó Trinh mà nói, để ý nhất chính là Chiêu Hoài Thái Tử đi.
Chỉ là nhìn ánh mắt của nàng, cũng không giống có ý làm thiếp cho Chiêu Hoài Thái Tử.
Rốt cuộc làm thiếp, tương lai khẳng định vẫn nằm trong tay Thái Tử Phi, sống theo ý muốn chủ mẫu, tuyệt đối không thể xử theo phép công nói chuyện với chủ mẫu tương lai như thế. Vậy nàng……, rốt cuộc là vì cái gì? Dù sao cũng phải có một duyên cớ.
Bất quá trước mắt, vẫn phải giải quyết củ khoai lang nóng phỏng tay trên tay mình trước đã.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tay cố ý nhẹ nhàng trượt.
“A nha!” Chi Hương bỗng nhiên hô: “Biểu tiểu thư, canh sâm của ngài!”
Trưởng Tôn Hi như là bị không khí khẩn trương mới vừa rồi làm cho sợ hãi, chén canh sâm trên tay bị nghiêng cũng không biết. Nghe được lời này, mới tỉnh thần lại, làm như cúi đầu mới thấy, “A nha, đổ hết rồi.” Canh sâm màu sắc nhàn nhạt, làm váy áo nửa người nàng ướt đẫm, chiếc váy màu nguyệt bạch thêu chỉ bạc, cũng bị làm bẩn.
“Sao không chú ý vậy chứ?” Thái Tử Phi không rảnh lo nổi nóng với Phó Trinh, chuyển qua giúp nàng tháo váy, “Canh sâm không quan trọng, váy cũng không quan trọng, làm muội bị bỏng thì làm sao đây? Người đã lớn như vậy rồi, vẫn như một tiểu hài tử không bằng.”
Trưởng Tôn Hi thẹn trong lòng, “Biểu tỷ……”
Thái Tử Phi thúc giục nói: “Thân thể muội yếu đuối, nhanh đi đổi xiêm y, đừng để bị cảm lạnh.” Bởi vì liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn Phó Trinh thêm lần nào, cho nên đẩy biểu muội đi, nàng cũng đi theo vào.
Chi Hương hầu hạ Trưởng Tôn Hi thay xiêm y.
Thái Tử Phi tự mình lấy cái ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, một trận hoảng hoảng hốt hốt.
Thực mau, Trưởng Tôn Hi đã thay trang phục nữ quan đồng nhất, áo xanh lá váy trắng, trong đơn giản lộ ra ý vị thoải mái thanh tân. Nàng đi đến ngồi xuống đối diện Thái Tử Phi, lo lắng nhìn về phía nàng, “Còn đang tức giận sao? Tỷ muốn nghỉ một chút không?”
“Không có việc gì.” Thái Tử Phi lắc lắc đầu, châu thoa trên thái dương phản chiếu ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng đong đưa, chiếu ra ánh sáng lấp lánh, khiến khuôn mặt nàng ôn nhu tươi đẹp, nhẹ nhàng thở dài: “Từ trước là do ánh mắt ta quá mức thiển cận, quá mức câu nệ hậu trạch, chỉ biết dây dưa một ít tư tình nhi nữ, ngược lại đã nhìn lầm nàng ta rồi.”
“Chuyện trước kia muội đều không nhớ, cho nên không biết.” Thái Tử Phi chỉ chỉ bên ngoài, “Lúc trước khi Phó gia bị hạch tội, các gia đình quan lại trong số bạn bè thân thích, phần lớn tránh còn không kịp, không có một ai biện giải cầu tình cho Phó gia. Chỉ có Thái Tử điện hạ luôn mãi không bỏ mới làm án tử được xử lý nhẹ, cứu 136 mạng người Phó gia.”
---- thì ra là thế.
Trưởng Tôn Hi không khỏi gật gật đầu.
Thái Tử Phi thở dài: “Ân tình này của Thái Tử điện hạ, đối với người Phó gia mà nói, cao hơn cả núi, sâu hơn cả biển, con cháu Phó gia tan xương nát thịt cũng khó báo đáp. Người Phó gia vốn đã sung quân tới Lĩnh Nam, Phó Trinh lại không tiếc ngàn dặm xa xôi đi vào kinh thành, sau đó tham tuyển nữ quan……” Lắc đầu cười nói: “Ha hả, trước kia ta chỉ cho là nàng tham mộ vinh hoa phú quý, lưu luyến si mê Thái Tử điện hạ, ngược lại đã lấy lòng dạ tiểu nhi nữ xem nhẹ nàng a.”
Tươi cười, lộ ra vài phần ý tự giễu nhàn nhạt.
Trưởng Tôn Hi không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng cầm tay nàng.
“Như vậy cũng tốt.” Thái Tử Phi tiện đà cười, ánh sáng trong mắt mang ra vài phần thương cảm, “Muội cũng thấy rồi đó, Thái Tử điện hạ không phải loại người nhi nữ tình trường. Nếu hắn đáp ứng sẽ che chở muội, Phó Trinh lại một lòng một dạ muốn báo ân, vậy muội ở trong cung cũng có thêm một người che chở.” Thanh âm có chút nghẹn ngào, “Linh Tê……, muội yên tâm, ta nhất định sẽ làm Thái Tử Phi thật tốt.”
Trong tẩm các, tràn ngập không khí ly biệt thương tâm.
Đáng tiếc cho dù có thương cảm, có luyến tiếc, cuối cùng vẫn phải chia biệt.
Trưởng Tôn Hi cùng Thái Tử Phi rửa mặt, lại nói vài câu, chờ nàng bình phục cảm xúc, liền đi ra cửa tìm Phó Trinh chuẩn bị đi. Trước khi đi, chủ động mở miệng nói: “Biểu tỷ, gói cây ngân sâm mợ đưa cho ta được không? Ta mang về hầm canh uống.”
Phó Trinh nhìn nàng một cái.
Nào có đạo lý chủ động tìm người đòi đồ như vậy? Cũng quá mất thể diện rồi.
Trưởng Tôn Hi lại có ý nghĩ của riêng mình.
Phần Quốc trưởng công chúa đưa nhân sâm cho mình, là tốt là xấu, thật đúng là rất khó nói. Nếu để lại Đông Cung, vạn nhất bị Thái Tử Phi ăn luôn thì làm sao đây? Dù sao mình không ăn, về Tư Nhạc Tư có thể tìm một cơ hội ném đi.
Thái Tử Phi căn bản là không nghĩ nhiều, phân phó Chi Hương, “Mau đi gói lại, cũng gói luôn 2 cây nhân sâm trăm năm của ta vào, lại gói thêm mấy lượng tổ yến, có món nào nhìn thích hợp cũng mang lên hết đi.” Như là hận không thể dọn hết vốn riêng lên đây.
Phó Trinh nhìn ở trong mắt, không khỏi toát ra một tia cực kỳ hâm mộ.
---- không vì đồ vật, chỉ vì chân tình.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Cứ thế đầy bao lớn bao nhỏ, lại được Thái Tử Phi tự mình đưa đến cửa Đông Cung, Trưởng Tôn Hi mới lên xe ngựa. Vừa đến viện nữ quan vừa tiến cung, còn chưa xuống xe, liền nghe các nữ quan bên ngoài bàn tán sôi nổi, “Mau xem, mau xem! Vị kia lại về rồi.”
“Nghe nói, đi Đông Cung ở hơn nửa tháng đó.”
“Nói như vậy, Phần Quốc trưởng công chúa và Thái Tử Phi vẫn thương nàng. Hơn nữa, dựa vào đâu ở lâu như vậy? Dựa vào đâu còn cần Phó Tư Nhạc tự mình đi đón? Chỉ sợ cũng thăng chức mau thôi.”
“Có thể phong thành chưởng nhạc? Nếu không nữa thì, trực tiếp làm chính thất phẩm điển nhạc?”
“Aiz……, trong triều có người làm quan thật tốt a.”
Chờ đến lúc Phó Trinh cùng Trưởng Tôn Hi xuống xe ngựa, các nữ quan nhao nhao như ong vỡ tổ, từng người trở về phòng. Trưởng Tôn Hi đeo theo tay nải, đi theo sau Phó Trinh vào phòng, sau đó đóng cửa lại, lỗ tai cuối cùng được thanh tịnh.
Phó Trinh khom người nói: “Chuyện trước đó thật xin lỗi.”
Trưởng Tôn Hi cười nhạt, “Phó Tư Nhạc không cần đa lễ, đều đã qua rồi ” Nàng và Chiêu Hoài Thái Tử cùng làm mê mình, không phải không muốn truy cứu chuyện này, mà là không truy cứu nổi.
Chẳng lẽ mình còn có thể giống Thái Tử Phi, tát Phó Trinh một cái? Trong thâm cung, nguy cơ rình rập, so với bực tức cùng Phó Trinh, còn không bằng tận lực cùng nàng bảo trì ích lợi, có lẽ còn có thể giúp mình. Hơn nữa, tính tình như nàng cũng dễ nắm chắc, chỉ cần cùng một phe với Chiêu Hoài Thái Tử là được rồi.
Bất luận như thế nào, trước khi chưa trở mặt vẫn còn xem như “minh hữu”*, so với loại âm hiểm thâm độc như Sở vương còn mạnh hơn trăm lần.
*minh hữu: bạn hiền
Phó Trinh cũng đang đánh giá nàng, ánh mắt hơi lóe.
Bình tĩnh như thế? Phảng phất như……, mới qua mấy ngày ngắn ngủn, Trưởng Tôn Hi đã biến hóa khác trước, trở nên bình tĩnh thong dong hơn. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất không cần giao tiếp với tiểu nha đầu càn quấy.
Cho nên mỉm cười nói: “Hôm nay ngươi nghỉ ngơi một đêm trước, sáng mai đến chỗ Nam Cung ma ma báo danh. Phía sau không còn dư mấy ngày thời gian, cố gắng học hết quy củ nên học. Chuyện khác không nên nóng nảy, sau này ngươi lại đến nhậm chức bên cạnh ta là được, không hiểu, ta lại chỉ dạy ngươi cẩn thận.”
Một bộ dạng đại tỷ tỷ ôn nhu săn sóc.
Trưởng Tôn Hi cười nhạt, “Vâng, làm phiền Phó Tư Nhạc lo lắng.”
Phó Trinh cũng không phải người nói nhiều, dặn dò vài câu, liền nói có việc đi trước.
Trưởng Tôn Hi đóng cửa, nằm trên giường. Nhớ lại sóng to gió lớn trải qua mấy ngày nay, chạy một vòng, lại quay trở về, không khỏi có vài phần cảm thán thổn thức, thuận tiện nhìn quanh trong phòng một vòng.
Đây là một phòng đôi bố trí kết hợp, phía trước dùng tấm bình phong ngăn cách, xem như phòng khách nho nhỏ. Bày trên bàn sơn đen là trái cây, hạt thông, cùng hai cái ghế dựa. Mà phía sau bình phong, một trái một phải hai cái giường đơn, khăn trải giường, đệm giường cùng với bài trí trên mặt, đều giống nhau.
---- chắc là phòng ở nữ quan đều tương đồng.
Trước mắt không có Nguyễn Lục Nhi, một người một chỗ còn có chút trống rỗng.
Bất quá lại nói, hiện tại rốt cuộc Nguyễn Lục Nhi ra sao rồi? Chuyện này vốn dĩ có thể nhờ Thái Tử Phi hỏi thăm, nhưng bởi vì đã nói mình mất trí nhớ, cũng không tiện hỏi. Trước mắt trong lòng có chút lo lắng, nhưng tạm thời tìm không thấy người hỏi thăm, đành phải cố gắng ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, đi tìm Nam Cung ma ma báo danh, rồi tránh người, hỏi: “Ta thấy nữ quan đều là hai người ở một phòng, nữ quan ở cùng ta cùng ở chỗ nào vậy?”
Bởi vì nói với bên ngoài nàng bị chứng thất hồn, tự nhiên “Không nhớ rõ” chuyện trước kia.
Nam Cung ma ma không chắc nàng thật sự bị chứng thất hồn, hay là giả.
Nhưng Trưởng Tôn Hi hiện giờ, đã không phải bản thân mình có thể can thiệp giáo huấn. Kinh động hai vị thượng cung không nói, còn kinh động đến đại đồ đệ của Chu Tiến Đức đi qua, chỉ sợ sắp có chuyện lớn! Mặc kệ là vị long tử phượng tôn nào muốn đối phó nàng, hoặc là vị nương nương nào nhìn nàng không vừa mắt, đều không tiện lẫn lộn vào đó.
Nếu liên lụy đến Hoàng Thượng, vậy……, càng phải nhanh chóng bứt ra mới tốt!
May mắn mình sắp được ra cung.
Cho nên một câu cũng không hỏi nhiều, một ánh mắt cũng không có hoài nghi, trả lời tình hình thực tế: “Nguyễn nữ quan ở cùng phòng với ngươi, đã bị Quý phi nương nương gọi đi, vẫn chưa trở về.”
Vẫn chưa trở về? Nói cách khác, Nguyễn Lục Nhi cũng không bị Sở vương diệt khẩu, mà vẫn còn sống!
Trưởng Tôn Hi nhíu mày, đây chính là một phiền toái không nhỏ.
---- nhưng mà phiền toái càng lớn hơn nữa đang tới gần!
“Trưởng Tôn nữ quan.” Một tiểu cung nữ hoang mang rối loạn chạy tới, không rảnh lo hành lễ Nam Cung ma ma, đã vội vàng nói trước: “Hoa Nô tỷ tỷ trong cung Quý phi nương nương tới, tự mình truyền gọi ngươi, nói là Quý phi nương nương cho gọi ngươi đó.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]