Chương trước
Chương sau
Trước ngày Thái Tử Phi đại hôn mấy ngày, nhất định đã xảy ra chuyện quan trọng!

Trưởng Tôn Hi dựng lỗ tai lên, chờ đợi lời kế tiếp.

Vừa vặn bên ngoài vang lên tiếng cung nữ gọi: “Thái Tử Phi, Chương thái y đã đến.”

Thái Tử Phi hướng ra ngoài nói một tiếng, “Chờ một chút.” Không nói tiếp chuyện ban nãy nữa, ngược lại nói: “Tuy nói trước mắt muội không có trở ngại, nhưng tốt xấu gì cũng nên uống vài thang thuốc, miễn cho rơi xuống sót lại hàn chứng.”

Vậy là không nói nữa? Trưởng Tôn Hi có chút nôn nóng.

Chính là trong lòng biết rõ, Thái Tử Phi không nói, mình quả quyết không thể lỗ mãng hấp tấp hỏi, ---- hỏi không tốt, khiến Thái Tử Phi nảy sinh nghi ngờ, chính là đang lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

Chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu, “Ờ, vẫn là uống thuốc tốt hơn.”

“Đứa nhỏ đáng thương.” Thái Tử Phi cười cười, ôn nhu sờ soạng trên đầu nàng một chút, sau đó lệnh cung nhân đưa thái y tiến vào. Trước mặt người ngoài, nàng lại có một bộ dạng kiêu căng cao cao tại thượng, “Cẩn thận bắt mạch.”

Thái y nơm nớp lo sợ đồng ý, “Dạ vâng.” cách khăn tinh tế bắt mạch, đầu cũng không dám nâng.

“Như thế nào?” Thái Tử Phi hỏi.

“Không có việc gì.” Thái y cẩn thận trả lời: “Vị nữ quan này có chút cảm lạnh, mở mấy thang thuốc đuổi hàn là được. Ngoài ra gần đây nên ăn uống thanh đạm một ít, tạm thời không nên ăn dầu mỡ.” Nói xong, đi bên cạnh viết phương thuốc.

Chờ khô mực, cung nhân mang phương thuốc lại đây.

Thái Tử Phi rất là nghiêm túc nhìn một lần, cẩn thận nói, “Ừm, không có Ma Hoàng, chỉ có một vài loại thuốc, cũng không quá đắng, bằng không Linh Tê thật sự không thể uống nổi.” Lại dò hỏi từng cái, hỏi phương thuốc có kiêng kị món ăn nào không? Sau khi uống vài lần thuốc, có phải nên xem xét giảm bớt hay không? Tất cả đều ghi nhớ hết.

Trưởng Tôn Hi nhìn về phía sườn mặt ôn nhu chuyên chú của nàng, trong lòng có vài phần thổn thức.

Thái Tử Phi nếu không phải diễn trò, vậy nàng đối với nguyên chủ, thật sự là rất rất tốt.*

*vấn đề quan trọng lặp lại 2 lần, không phải tui đánh dư chữ nhan là kon 😂

Đừng nói là biểu tỷ, mặc dù là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ, ôn nhu săn sóc, dốc lòng chiếu cố như thế, cũng không có chỗ bắt bẻ. Chỉ là nguyên chủ tham gia xong hôn lễ của Thái Tử cùng Thái Tử Phi, khi về cung liền thắt cổ tự sát, tại sao phải như thế? Hay nguyên nhân chỉ là do bản thân nguyên chủ? Hoặc là có liên quan đến vị Thái Tử phi nhìn như ôn nhu lương thiện này?

Đối với mình mà nói, đương nhiên hy vọng hết thảy trước mắt nhìn thấy đều là thật sự.

Nếu Thái Tử Phi thiệt tình yêu quý nguyên chủ, nàng lại có tâm địa thuần lương, như vậy mình cũng có người che chở. Rốt cuộc chuyện Sở vương bên kia còn chưa được chấm dứt, sinh tử khó liệu, không ai giúp đỡ chỉ sợ chết không có chỗ chôn.

Nhưng……, có đôi khi nhìn thấy, chưa chắc chính là chân thật.

Trưởng Tôn Hi vẫn quyết định giữ vững thái độ.

Trước mắt quan trọng nhất, là biết rõ ràng mấy ngày trước đại hôn Thái Tử Phi, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Mấy ngày này, rất có thể có nguyên nhân nguyên chủ tự sát. Chính là không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể ứng phó nói chuyện tào lao với Thái Tử Phi. Chờ uống thuốc, ăn cơm, sau đó lại rửa mặt một phen, liền đi ngủ.

Một ngày này thần kinh Trưởng Tôn Hi đều là căng thẳng, nghĩ đến ngủ, cuối cùng có chút thả lỏng.

Ai ngờ, Thái Tử Phi lại không hề có ý muốn đi ra ngoài.

Trưởng Tôn Hi thử nói: “Đêm đã khuya, Thái Tử Phi muốn nghỉ ngơi sớm một chút hay không? Đừng để Thái Tử điện hạ đợi lâu.”

“Phốc!” Thái Tử Phi buồn cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, “Cái gì đợi lâu? Muội một cô nương gia chưa xuất các, miệng nói linh ta linh tinh gì vậy hả? Ta sớm đã cho người nói với Thái Tử điện hạ, cho muội ở lại đây, hôm nay muốn ngủ với muội.” Nàng cởi áo ngoài bò lên trên giường, “Nhích vào trong chút, chừa chỗ cho ta.”

Cùng ngủ? Đêm dài miên man, ngủ chung một giường.

Trưởng Tôn Hi ngơ ngẩn.

Tuy rằng mình rất muốn biết chuyện mấy ngày trước khi Thái Tử Phi xuất các, rất muốn biết nguyên nhân nguyên chủ tự sát, nhưng……, ban ngày còn có thể cẩn thận ứng đối, buổi tối ngủ mơ hồ nói sai thì phải làm sao bây giờ? Thái Tử Phi một hai phải giữ mình lại Đông Cung cũng được đi, làm sao còn một hai phải ngủ chung? Không nói đến nàng dụng tâm kín đáo, chẳng sợ không có bất luận ác ý nào, chỉ là đơn thuần muốn thân thiết một phen với biểu muội, nhưng mình cũng không tiêu thụ nổi a.

“Muội đây là biểu tình gì a?” Ngữ khí Thái Tử Phi oán trách, “Hiện giờ muội tiến cung làm nữ quan, ta lại gả cho người, ngày thường không thể mỗi ngày gặp mặt. Hôm nay thật vất vả mới có thể ở cùng nhau, muội không muốn cùng ta tâm sự một chút sao?”

Tâm sự? Nhưng cho dù có muốn, thì chỉ sợ không còn mạng để nói a.

Trưởng Tôn Hi trong lòng cười khổ, thử uyển chuyển cự tuyệt, “Có được không? Sao có thể chỉ vì ta ở đây, liền bá chiếm lấy tỷ? Tùy tiện an bài một chỗ cho ta thì tốt rồi.” Cẩn thận cười lấy lòng, “Thái Tử Phi, tỷ vẫn nên đi ngủ cùng Thái Tử điện hạ thôi.”

“Linh Tê!” Thái Tử Phi đột nhiên buồn bực, “Mới mấy ngày không gặp, muội liền trái một câu Thái Tử Phi, phải một câu Thái Tử Phi.” Chất vấn nàng, “Chẳng lẽ ta làm Thái Tử Phi, muội liền không thể gọi ta biểu tỷ? Liền không thể ngủ cùng ta? Con nhỏ không lương tâm, ta thật là uổng công đối tốt với muội.”

Trưởng Tôn Hi không khỏi xấu hổ vạn phần.

Thái Tử Phi ngôn hành cử chỉ, thật sự là quá mức thân mật khăng khít.

Nếu nguyên chủ ở đây, sẽ thuận thế đùa giỡn? Hay là biết tính tình chân thật của biểu tỷ, sớm đã sợ tới mức quỳ xuống? Nói xâu xa một chút, phải chăng nàng muốn tìm cớ xử lý mình.

Thái Tử Phi thấy nàng vẫn luôn nhấp miệng không nói, sắc mặt càng thêm tức giận.

Quở trách một trận, “Khi muội vừa tới nhà của chúng ta, mới có 4 tuổi, tuổi còn nhỏ mà lại hung dữ. Ta cầm bánh hoa hồng đút cho muội ăn, muội không cần, còn hung hăng cắn ta một cái. Cha kêu ta đừng khóc, để nương nghe thấy khẳng định sẽ mắng muội, ta đành cố chịu không khóc. Tới ban đêm, tay của ta còn ngầm đau đây này.”

“Năm ấy muội 6 tuổi, bướng bỉnh làm hỏng đồng hồ báo giờ tiên đế ban thưởng. Muội lén năn nỉ ta, nói sợ nương mắng muội, ta liền căng da đầu nói là ta làm hư. Nương phạt ta quỳ suốt ba canh giờ (6 tiếng đồng hồ),còn chép một trăm lần [Nữ huấn], làm hại ta ba tháng đều không có ra cửa……”

“Còn có, năm ấy Tết Trung Thu……”

“Còn có……”

Mấy thứ này đều là thật chăng? Trưởng Tôn Hi nghe được có vài phần động dung.

Nghe nàng nhớ lại, không chỉ có nàng đối với nguyên chủ rất là không tệ, cữu cữu của nguyên chủ cũng thực tốt, ---- cư nhiên kêu nữ nhi nhường cháu ngoại gái, nghe ra có chút bất công. Chỉ còn có Phần Quốc trưởng công chúa, có nghiêm khắc một ít, tựa hồ không phải bộ dáng quá thân cận.

Nhưng dù sao cũng phải nói đến, nguyên chủ sống ở phủ trưởng công chúa vẫn là không tồi.

Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, nếu là như thế này, có Thái Tử Phi cùng Phần Quốc phò mã vẫn luôn chống lưng cho nguyên chủ, sao Nguyễn Lục Nhi lại không hề sợ? Ngược lại lời trong lời ngoài, đều toát ra ý nguyên chủ bị phủ công chúa ngược đãi.

Rốt cuộc là nơi nào sai? Nghĩ mãi không ra.

Thái Tử Phi nói một chuyện ngày trước, ủy khuất liền tăng thêm một phần, căm giận nói: “Lớn lên một chút đều không tốt, muội tiến cung liền xa lạ với ta. Trong phủ này, không chỉ có mấy con hồ ly tinh không đoan chính suốt ngày không bớt việc, yêu tinh bên ngoài cũng không ngừng nghỉ. Cuộc sống như thế này thoạt nhìn hoa đoàn cẩm thốc, trên thực tế, một chút hứng thú đều không có.”

Hồ ly tinh không đoan chính? Là nói thiếp thất của Chiêu Hoài Thái Tử sao? Yêu tinh bên ngoài lại là cái gì? Trưởng Tôn Hi nghe xong hồ đồ, luôn cảm thấy không phải Chiêu Hoài Thái Tử còn nuôi ngoại thất đó chứ? Nhưng mặc dù có, cũng không có cách nào a.

Bên người Thái Tử khẳng định không có khả năng chỉ có một nữ nhân.

Tương lai còn sẽ có càng nhiều, càng nhiều……

3000 giai lệ, mưa móc đều dính, vị biểu tỷ này chú định là có cầu nhưng không được.

“Ô……” Thái Tử Phi bỗng nhiên che miệng, nhỏ giọng khóc lên, “Nếu vĩnh viễn không lớn thì tốt rồi, ta không muốn gả chồng……” Thút tha thút thít nức nở, càng khóc càng thương tâm, nước mắt như hạt châu rớt xuống không dừng.

Sao lại khóc rồi? Trưởng Tôn Hi giật mình, tiện đà dần dần có chút hiểu ra.

Nghĩ đến trước kia Thái Tử Phi ở khuê các sống quá mức thoải mái, chưa từng có việc phiền lòng, vô ưu vô lự. Mà sau khi gả chồng, khó tránh khỏi phải đối mặt với các thiếp thất ở phủ Thái Tử, đã sớm chất chứa một bụng ủy khuất, hôm nay chỉ là vừa vặn tìm được chỗ phát tiết mà thôi.

Cho nên cũng không khuyên nàng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, để nàng khóc cho thống khoái.

Thái Tử Phi chôn ở trong chăn khóc một trận, mới dần dần ổn định lại.

Trưởng Tôn Hi đứng dậy xuống giường, rót một ly trà nóng, chờ nàng từng ngụm từng ngụm uống xong, lại cho nàng một cái khăn, “Lau mặt một chút, bằng không trên mặt xấu lắm.”

Thái Tử Phi vẻ mặt hung hãn, mắng nói: “Phi! Bớt xum xoe lại đi.” Tay lại nhận khăn, lau mặt, lại nhanh chóng đẩy nàng trở về, “Muội tìm đường chết hả? Còn không nhanh đắp chăn lại cho ta, đông lạnh hỏng rồi, sao có thể khỏe được.”

Trưởng Tôn Hi nhấp miệng cười cười, đắp chăn lại.

Thái Tử Phi cầm khăn chấm chấm đôi mắt, sau đó dứt khoát xếp lại, trực tiếp đắp trên mí mắt. Nàng nằm trên gối đầu thêu sắc vàng, xoa xoa ngực, thở ra thật dài một hơi, “Lúc này lòng ta thoải mái nhiều rồi.”

“Xích……” Trưởng Tôn Hi nhịn không được cười lên tiếng.

Thái Tử Phi xốc khăn, dùng đôi mắt vừa hồng vừa sưng trừng nàng, “Muội còn dám cười?!”

Tâm tình Trưởng Tôn Hi lúc này thả lỏng không ít, cũng không còn khẩn trương như trước nữa, cười nói: “Ta đây cao hứng cho tỷ, có chút cảm xúc khóc ra được thì tốt rồi.” Duỗi tay chỉnh chỉnh sợi tóc tán loạn cho nàng, “Vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, tương lai sẽ nghẹn tới mệt.”

Thái Tử Phi hừ nói: “Tính ra muội còn một chút lương tâm.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi than nhẹ, xem ra trước đó mình nghĩ người ta quá xấu rồi.

Vị biểu tỷ này, tính tình thật sự ngây thơ hồn nhiên.

Nếu nói nàng cố ý giả trang, vậy giả trang đến mức này cũng quá khoa trương rồi. Rốt cuộc hiện tại thân phận mình hèn mọn, thật sự không có gì để tính kế, bất quá là một cái mạng mà thôi. Nếu nàng có lòng xấu xa gì, bóp chết mình, cũng dễ dàng như bóp chết con kiến, ---- không đáng lao lực như thế.

Huống hồ nàng lại không biết mình đã thay đổi, trước mặt biểu muội, không thể luôn trợn mắt nói dối được chứ? Nàng nói những chuyện khi còn nhỏ, hẳn đều là sự thật. Cẩn thận nhìn một cái, Thái Tử Phi tuổi cũng không lớn, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa tốt nghiệp cấp ba mà thôi.

Thái Tử Phi nằm trong chốc lát, lại đôi mắt hồng hồng bò dậy, “Ta phải ngồi trong chốc lát, bằng không ngủ liền, ngày mai dậy đôi mắt khẳng định sưng giống quả đào cho coi.” Thuận tay dịch dịch chăn cho nàng, “Muội thành thật nằm đi.”

Động tác kia, không chỉ có ôn nhu hơn nữa còn vô cùng quen thuộc, hiển nhiên là đã quen làm từ trước.

Tâm Trưởng Tôn Hi nổi lên một tia gợn sóng.

Thái Tử Phi không thể nào dịch chăn cho nha đầu nào trước đó được, tự nhiên là từ nhỏ thường xuyên chăm sóc nguyên chủ, dưỡng thành thói quen. Không khỏi hơi hơi thổn thức, nguyên chủ đã có biểu tỷ ôn nhu săn sóc như vậy, lại là nữ nhi công chúa, lại là Thái Tử Phi, cho dù gặp chuyện gì cũng nên tìm biểu tỷ cùng cữu cữu xin giúp đỡ a.

Rốt cuộc có cái gì luẩn quẩn trong lòng một hai phải tự sát? Chết tử tế không bằng tiếp tục sống.

“Linh Tê……” Thanh âm Thái Tử Phi có vài phần mơ hồ, hỏi: “Nói thật, có phải muội bởi vì chuyện kia nên mới chán ghét ta không? Cho nên luôn muốn trốn tránh ta, không muốn nói chuyện với ta.”

Chuyện nào? Là chuyện nào a.

Trưởng Tôn Hi cân nhắc một lát, hẳn là nói chuyện Phần Quốc trưởng công chúa cưỡng ép đưa nguyên chủ vào cung phải không? Nếu là chủ ý của Phần Quốc trưởng công chúa, vậy sao có thể giận chó đánh mèo đến trên người Thái Tử Phi được chứ? Hơn nữa, mình còn hy vọng nàng có thể che chở vài phần, thế nào cũng không thể chỉ trích nàng a. Cho nên mỉm cười nói: “Không có, tỷ đừng đa tâm.”

Thái Tử Phi lại có bộ dáng không tin, lắc đầu nói: “Linh Tê, lúc ấy cũng là không có biện pháp nào. Phàm là có thể chọn người thứ hai, ta cũng sẽ không đồng ý biện pháp của nương, ủy khuất muội a.”

Từ từ, không đúng a.

Sao lại biến thành nàng đồng ý rồi? Chẳng lẽ nàng nói đến việc khác? Trưởng Tôn Hi không dám tiếp lời.

Thái Tử Phi thấy nàng lại lần nữa lặng im không nói, lộ ra thần sắc “ta biết muội đang oán trách ta”, tự oán tự trách nói: “Chỉ tại ta lúc ấy vì chuyện đại hôn, vừa vội vừa loạn, không có giáp mặt trực tiếp nhận lỗi với muội.” Hơi hơi nghiêng người, tay đặt trên sợi tóc nàng, “Yên tâm, ta khẳng định sẽ đền bù cho muội thật tốt.”

Đền bù? Đó chính là có điều thua thiệt?

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Trưởng Tôn Hi chửi thầm, đã nói thì nói cho rõ ràng đi được không hả.

“A……” Thái Tử Phi đánh ngáp một cái, xoa xoa mắt, “Thôi, đêm đã khuya, không nói mấy chuyện gạo xưa thóc cũ này nữa.” Xoay người sờ sờ trán biểu muội, “Ngô, muội không phát sốt thì tốt rồi.”

Aiz? Sao lại không nói đi chứ.

Trong lòng Trưởng Tôn Hi giống như mèo cào, ngứa không chịu được.

Thái Tử Phi ước chừng là ngồi thời gian đủ rồi, nằm xuống, bọc chăn gấm thêu hoa màu đỏ rực, rúc mặt trong ổ chăn cười khanh khách nói: “Hiện giờ ta đã thành hôn, có thể ra cửa, người ở công khanh hào môn lại thấy được nhiều.” Trong mắt nàng mang ra vài phần hài hước, “Đừng e lệ, sau này nhất định chọn cho muội cửa nhân duyên thật tốt."

Nhân duyên? Nguyên chủ bị ủy khuất? Trước khi Thái Tử Phi xuất các bị rắn cắn.

Trong lòng Trưởng Tôn Hi loạn như ma, dường như được rất nhiều manh mối, cố tình không có một manh mối nào được rõ ràng. Nhưng lại không dám lỗ mãng hấp tấp dò hỏi, chỉ có thể mở mắt trông mong, Thái Tử Phi lại cảm khái nói thêm vài câu chuyện cũ.

Ai biết, Thái Tử Phi lại dịch dịch chăn cho nàng, “Ngủ thôi.” Nàng nghiêng người nhắm hai mắt lại, miệng nói: “Cơ thể muội yếu, ban đêm ngủ không tốt, ngày mai lại muốn ồn ào đau đầu.”

Trưởng Tôn Hi bất đắc dĩ đáp: “Vâng.”

Tuy rằng thất vọng, nhưng vào giờ này khắc này, thật ra lại có cơ hội cẩn thận đánh giá đối phương.

Thái Tử Phi luận diện mạo chỉ có thể tính tư chất bình thường, mặt vuông dài, mi mỏng dài, nhưng da thịt trắng nõn tinh tế, lúc nhắm mắt lại có loại hương vị điềm tĩnh. Ngũ quan của nàng xinh đẹp nhất chính là môi, rất có đường cong, nhu nhu, mềm mại, như là một đóa hoa đào vừa nở.

Rất phù hợp với tính tình ngây thơ hồn nhiên của nàng.

Trưởng Tôn Hi khe khẽ thở dài, cũng nhắm mắt lại.

Mình thật là, cứ tính toán lo sợ việc không đâu, mọi việc cứ tận lực, nhưng không cần miễn cưỡng. Nếu tạm thời hỏi thăm không ra, vậy ngủ trước đã. Dù sao Thái Tử Phi thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đối với biểu muội rất tốt, như vậy đã thực không tồi. Bằng không trước có Sở vương như sói, nếu sau lạk có biểu tỷ như hổ, vậy mình thật là không chỗ có thể ẩn nấp.

“Linh Tê……” Thái Tử Phi như là bắt đầu buồn ngủ, đánh ngáp, “Aiz……, yên tâm đi, ta bảo đảm tìm được một lang quân như ý cho muội. Nếu là ta khiến muội chịu thua thiệt, vẫn phải nên bồi thường trở về.” Thanh âm nàng mơ mơ màng màng, “Không thể để cho muội.... thay ta mặc áo cưới tân nương không công được……”

Nguyên chủ đã từng gả thay Thái Tử Phi?!

“Oanh!” Dường như có một tiếng sấm sét nổ tung trong đầu, khiến đầu óc Trưởng Tôn Hi ong ong một mảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.