Tô Ngâm giật tay ra theo bản năng, tuần phủ Hà Nam cũng nhận ra mình thất lễ, vội buông nàng ra. Tô Ngâm lui về sau nửa bước, khom người nói: “Đại nhân nói gì thế? Nô tỳ chỉ là một cung nữ, sao có thể giúp đại nhân được?” Tuần phủ Hà Nam bò khỏi mặt đất, nở nụ cười, cẩn thận chắp tay vái Tô Ngâm: “Sao ngài lại nói thế? Ai chẳng biết ngài chính là người thân tín nhất của Hoàng thượng chứ?” Tô Ngâm cụp mắt không đáp lời, tuần phủ Hà Nam thoáng xấu hổ, song vẫn cố nói tiếp: “Ngài xem, vì hạ quan hồ đồ nên đã chọc giận thánh thượng. Xin ngài giúp hạ quan với, chỗ hạ quan vừa hay mới có hai khối…” “Xin đại nhân giữ tự trọng.” Tô Ngâm giơ tay ngăn ông ta nói tiếp, khiến tuần phủ Hà Nam bỗng nghẹn họng. Tô Ngâm nghĩ ngợi rồi nói: “Hoàng thượng chỉ đang thương xót bá tánh gặp họa mà thôi. Nếu đại nhân thật sự muốn lấy lòng Hoàng thượng thì hãy dựng lều phát cháo cho dân gặp nan. Hoàng thượng thấy bá tánh được ăn ngon, có thể sống sót qua tao đoạn này sẽ nguôi giận thôi.” Dứt lời, nàng liền cất bước đi ra ngoài. Nàng nghĩ ra sáng kiến này là vì muốn Thẩm Huyền Ninh vui lòng, còn chuyện tuần phủ Hà Nam muốn tặng gì cho nàng thì nàng chẳng muốn nghe. Vì thế, một lát sau, cháo đã được tuần phủ Hà Nam đưa tới trạm dừng chân. Tô Ngâm đoán bây giờ Thẩm Huyền Ninh không muốn gặp ông ta nên chỉ nhận cháo rồi bảo ông ta về. Sau đó, nàng bưng chén cháo vào phòng, cười nói: “Tuần phủ đại nhân dâng cháo từ lều phát cháo đến, Hoàng thượng muốn xem thử không?” Thẩm Huyền Ninh đang ngồi trên giường La Hán xem tấu chương, trên chiếc bàn đặt cạnh giường chồng chất giấy bút. Vừa nghe nàng nói, mắt Thẩm Huyền Ninh sáng ngời, y ngẩng đầu nhìn, vội dẹp mấy quyển tấu chương đi để lấy chỗ đặt chén cháo. Tô Ngâm đặt chén cháo xuống, Thẩm Huyền Ninh khẽ cười: “Trẫm không tin cái tên hồ đồ ấy có thể nghĩ ra chuyện này, đây là ý của nàng?” “Nô tỳ nghĩ, dù sao Hoàng thượng cũng sẽ quan tâm tới chuyện phát cháo.” Tô Ngâm liếc tô cháo, “Trông cũng không tồi lắm?” Chén cháo đúng là không tồi, tuy cách xa định nghĩa “ăn ngon” nhưng rất đặc, dùng để cứu tế rất hợp chuẩn. Trong việc phát cháo cứu tế, có một câu tục ngữ “Hễ xiên tre đổ, đầu rơi xuống đất”, ám chỉ việc khi khâm sai triều đình đến thị sát lều phát cháo, sẽ lấy xiên tre cắm vào nồi. Nếu xiên tre không đứng nổi chứng tỏ cháo quá loãng, bọn quan lại đã tham ô, lập tức kéo ra ngoài chém đầu. Đương nhiên đây là cháo trong nồi. Lúc múc ra chén, chén nông cháo ít, làm sao cắm xiên que được. Nhưng chén cháo tuần phủ Hà Nam dâng lên vừa trông đã biết rất đặc, nếu cắm xiên que vào nồi chắc chắn không đổ. Thẩm Huyền Ninh thấy vậy, tâm trạng khá hơn một chút, nói với Tô Ngâm: “Lấy muỗng tới đây, trẫm muốn nếm thử.” “Ngài muốn ăn thật ạ?” Tô Ngâm hơi lo lắng, nàng sợ y ăn không quen sẽ bị đau bụng. Nhưng thấy Thẩm Huyền Ninh khăng khăng muốn nếm thử, nàng đành bê chén cháo xuống cho nhóm thái giám thử độc theo quy củ, sau đó lại bỏ thêm muỗng sứ vào dâng lên. Thẩm Huyền Ninh không chỉ nếm thử mà còn nghiêm túc ăn hết muỗng này tới muỗng khác cho tới khi cháo cạn đáy. Ăn xong, y im lặng hồi lâu. Tô Ngâm đứng bên nhìn y, dè dặt gọi: “Hoàng thượng?” Thẩm Huyền Ninh thở dài: “Một chén cháo như vậy đã đủ cho dân tị nạn cắn răng cố sống sót. Trẫm chợt nghĩ không biết số tiền của nhân lực mà tuần phủ Sơn Tây chi ra để dâng thịt bò cùng nho lên cho trẫm có thể đổi lấy bao nhiêu chén cháo?” “……Hoàng thượng đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt.” Tô Ngâm khẽ cười, ngồi xuống phía đối diện y, “Với nô tỳ mà nói thì chuyện quan lại muốn lấy lòng Hoàng thượng chẳng có gì sai, chẳng ông ta chọn không đúng dịp mà thôi. Nhưng ngài xem, nếu ông ta có thể giống tuần phủ Hà Nam, tuy lúc trước có hồ đồ nhưng sau chịu khó cứu tế dân chúng chẳng phải cũng tốt hay sao?” Con người không ai hoàn mỹ, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm? Tô Ngâm cảm thấy, kẻ làm quan có thể làm chuyện lớn là điều quan trọng hơn cả. Những chuyện nhỏ nếu sai, bị đánh bị mắng một chút cũng không đáng kể. “Suy nghĩ này không tồi.” Thẩm Huyền Ninh thả lỏng, nghĩ ngợi rồi sai tên thái giám đứng cạnh, “Truyền Sở Tễ tới.” Dứt lời, y chần chờ nhìn Tô Ngâm. Tô Ngâm cười rất bình thản mà nói: “Đã là chuyện quá khứ rồi.” Sau đó nàng đứng dậy, cũng không đi ra khỏi phòng mà ung dung sắp xếp giường chiếu. Khi Sở Tễ bước vào, chàng vẫn cầm lòng chẳng đặng mà nhìn nàng mấy lần, đến khi bị Thẩm Huyền Ninh húng hắng ho nhắc nhở mới dời đi. Thẩm Huyền Ninh nói: “Tuần phủ Hà Nam dâng cho trẫm một chén cháo từ lều cháo. Khanh dẫn người tới mấy lều cháo lân cận mang một chén ở mỗi lều về đây.” “?” Tô Ngâm ngạc nhiên, nghiêng đầu sang nhìn y, nhoẻn miệng cười, “Hoàng thượng gian xảo ghê!” Thẩm Huyền Ninh vui vẻ cãi lại: “Nếu ông ta dâng gì trẫm cũng tin thì việc gì trẫm phải tự mình lặn lội tới đây một chuyến?” Sở Tễ giật mình, ôm quyền nhận lệnh cáo lui. Đến khi đi khuất, chàng mới quay đầu nhìn lại, lòng bộn bề phức tạp, không rõ mình đang cảm thấy gì. Đã hai năm trôi qua nhưng chàng vẫn thích Tô Ngâm. Một cô nương thông minh xinh đẹp như thế, dù là ai cũng khó quên nổi. Nhưng nhìn cách Tô Ngâm và Hoàng thượng ở bên nhau, không hiểu sao chàng lại thấy… vui mừng? Sự ăn ý và hòa thuận của bọn họ là thứ phu thê bình thường hiếm khi có được, ngay cả người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái lây. Hơn nữa, trong thâm tâm chàng chua xót nghĩ, cách Tô Ngâm đối xử với Hoàng thượng thân thiết hơn với chàng nhiều. Chàng nhớ mãi không quên năm đó, khi Tô Ngâm nhìn chàng, đáy mắt nàng luôn tràn đầy lửa tình, hơn nữa nàng luôn tươi cười. Nhưng chàng vừa nhận ra, khi nàng nhìn Hoàng thượng, tuy ánh mắt không nóng giãy song lại nhất mực dịu dàng. Nhìn cảnh đó, không ai có thể hoài nghi chuyện nàng thấy rất thoải mái khi ở cạnh Hoàng thượng. Sở Tễ trầm mặc rời khỏi trạm dừng chân, chàng hít sâu một hơi, dẫn người đi xử lý công việc. Đường tới mấy lều cháo lân cận không tính là gần. Vì thế, mãi tận khuya chàng mới về đến nơi, mấy chén cháo đặt trước mặt Thẩm Huyền Ninh khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. “Xem ra tuần phủ Hà Nam thực sự dùng được.” Thẩm Huyền Ninh cười cười, nói với Tô Ngâm, “Nàng sắp xếp một chút, trưa mai gọi ông ta tới dùng bữa.” “Dạ.” Tô Ngâm gật đầu ghi nhớ, việc cử người tới chỗ tuần phủ Hà Nam truyền lời do Phùng Thâm lo liệu. — Hoàng cung. Gần tới lễ Thất Tịch, trong cung nhập không ít vải vóc và trang sức để nữ quyến đổi mới. Phần lớn những thứ ấy tất nhiên được đưa tới cung Từ Ninh của Thái hậu và cung Ninh Thọ của mấy vị Thái phi. Nữ quyến của đương kim thánh thượng tổng cộng chỉ có một hậu một phi, vì thế những thứ còn lại được đưa tới cung Khôn Ninh, sau đó Hoàng hậu sẽ ban thưởng cho Nghi phi và cung nữ các cung. Ai ngờ Thang Doanh Sương nghe nói, sáng nay khi nàng chưa ngủ dậy thì Nghi phi đã tới, muốn lấy một khối đá đỏ phía Nam mang về. “Chà.” Nàng không khỏi bật cười, “Tai Nghi phi cũng thính đấy chứ.” Loại đá đỏ phía Nam thượng hạng kia, đợt này chỉ có hai khối, một khối đã dâng cho Thái hậu, khối còn lại tạm thời đang ở chỗ nàng. Theo lý mà nói, khối này nên thuộc về nàng. Trừ Thái hậu, không phải trong cung Hoàng hậu lớn nhất sao? Nàng tin Nghi phi cũng hiểu rõ chuyện này. Nhưng thị vẫn muốn tới tranh giành. Thang Doanh Sương thầm hiểu rõ, thị tới không phải vì khối đá mà chẳng qua thấy không cam tâm, muốn tới kiếm chuyện. Hoặc có thể nói, nhà họ Hồ muốn làm khó nhà họ Thang. Thị đơn giản là muốn để người ngoài thấy rõ rốt cuộc Hoàng hậu hay thiên kim nhà họ Hồ như thị có uy quyền hơn ở trong cung. Thang Doanh Sương không hề có hứng thú gì với chuyện này, nàng lười so bì với Nghi phi. Nhưng khối đá kia, đúng là nàng không định cho Nghi phi. Một món đồ hảo hạng như vậy phải tặng cho người đẹp mới đúng, nếu dùng làm đồ trang sức chắc chắn sẽ rất đẹp! Nàng điềm nhiên nói: “Cứ mặc kệ thị. Tìm thợ thủ công đánh một bộ trâm cài, nếu còn dư vật liệu thì làm thêm vòng tay hoặc mặt dây chuyền.” Cung nữ hầu hạ nàng vừa nghe nàng không định cho Nghi phi liền thấy vui vẻ, hớn hở hành lễ nhận mệnh. Sau đó lại nghe Hoàng hậu nói: “Làm xong nhớ tặng luôn cho Đại cô cô cung Càn Thanh.” “?” Cung nữ giật mình, nàng ta không có ác cảm gì với Đại cô cô, chỉ hơi sợ phiền phức, “Nương nương, nếu để người khác biết được có phải là…” Mặt Hoàng hậu vẫn bình tĩnh: “Sợ gì chứ! Đồ nàng dùng có thứ gì không phải hạng nhất đâu? Chẳng riêng bộ trâm này”. Nếu không phải thứ tốt nhất, làm sao xứng với Tô Ngâm? Nàng rất thích nhìn Tô Ngâm ăn diện xinh đẹp, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi! — Hà Nam. Thánh giá ở trạm dừng chân mấy ngày rồi tiếp tục lên đường. Thẩm Huyền Ninh muốn mau chóng tới Sơn Tây để xem cái lão tuần phủ Sơn Tây kia rốt cuộc hồ đồ đến mức nào. Nếu lão ta chỉ là loại người ưa xu nịnh nhưng vẫn được việc như tuần phủ Hà Nam, y sẽ không so đo chuyện thịt bò và nho nữa. Nhưng nếu lão ta không xử lý thiên tai cho tốt thì… Y không chém lão không được! Để tránh quấy nhiễu dân chúng và lý do an toàn, thánh giá chuyên đi đường vòng qua chỗ vắng người, tuy vậy nhưng vẫn xảy ra chuyện. Lúc vào đến Sơn Tây, có người tới báo, cách đó hai mươi dặm dân tị nạn tụ tập rất đông, phải thay đổi tuyến đường. “Dân tị nạn?” Tô Ngâm nghe vậy, chợt nhíu mày, “Sao lại có dân tị nạn? Con đường lúc đầu chúng ta chọn không phải đã tránh được dân tị nạn sao?” “Nghe nói đêm qua mới tới, số lượng không ít.” Sở Tễ ôm quyền thưa với Thẩm Huyền Ninh, “Nếu cứ tiếp tục đi thẳng e sẽ xảy ra chuyện, còn nếu đi vòng sợ là cũng trùng tuyến đường dân tị nạn di chuyển. Theo thần thấy, Hoàng thượng cứ quay lại Hà Nam trước đã, ở Tể Nguyên hoặc Tiêu Tác đợi thêm hai ngày, chắc sẽ ổn thôi.” Không tránh thì biết làm sao bây giờ? Dân tị nạn đều do bị bức tới đường cùng, nếu gặp Hoàng đế ai biết họ sẽ làm gì. Đến lúc đó chẳng lẽ lấy quân đội đàn áp? Để tướng sĩ đối phó với bá tánh tay không tấc sắt? Thẩm Huyền Ninh thoáng trầm ngâm rồi gật đầu: “Cứ làm theo lời khanh nói đi, rút lui về sau, báo cho tuần phủ Hà Nam để ông ta an trí cho dân tị nạn.” Sở Tễ nhận lệnh. Sau một khắc, thánh giá vòng về lại Hà Nam, đêm đó đã tới trạm dừng chân ngoại ô thành Tể Nguyên. Tể Nguyên cũng là nơi chịu thiên tai nghiêm trọng. Từ lầu hai trạm dừng chân nhìn xuống thấy dân tị nạn đông như kiến. Sở Tễ không thể không dẫn người ra ngoài tuần tra thường xuyên, chặn dân tị nạn muốn xông vào trạm dừng chân. Tô Ngâm đứng bên cửa sổ ngó đông ngó tây, càng nhìn càng thấy lạ. Vì lều cháo hay đặt ở ngoại ô nên trên đường đi, bọn họ cũng từng gặp mấy lều, nhưng đây là lần đầu tiên dân tị nạn xông đến chỗ họ thế này. Bá tánh xưa nay luôn kính sợ Hoàng đế và quan lại, họ cũng biết chuyện triều đình đã phát cháo. Nếu có thể sống sót thì mấy ai lại muốn gây chuyện thị phi chứ. Sao nơi này lại không như thế? Tô Ngâm cân nhắc một lúc, đến khi Sở Tễ muốn ra ngoài đi tuần, nàng bèn bảo chàng dẫn mình theo. Vì nàng mà Sở Tễ lo lắng đề phòng không yên, một cô nương cao quý như nàng ra ngoài thật sự không an toàn. Ấy vậy mà nàng cứ muốn đi tới chỗ dân tị nạn tụ tập khiến chàng sợ tới mức túm chặt lấy tay nàng: “Nàng đừng tò mò lung tung… Đây không phải lúc đùa giỡn.” “Ta không muốn đùa giỡn.” Tô Ngâm thở dài, chỉ hai tên thị vệ sau lưng chàng, “Các ngươi đừng đi cách ta quá xa, nhớ bảo vệ ta.” Nói xong, nàng tiến về phía dân tị nạn. Hai tên thị vệ liền đuổi theo, Sở Tễ không yên tâm cũng đi cùng. Tô Ngâm lẳng lặng dạo một vòng, tìm một cô bé độ tám chín tuổi, hỏi: “Muội muội, ta hỏi muội, chỗ mọi người có ai tới phát cháo không?” Cô bé đã đói tới mức xanh xao vàng vọt nhưng vẫn gật đầu, rụt rè đáp: “Có.” Tô Ngâm lại hỏi: “Muội có được ăn cháo không?” Cô bé lại gật đầu, nói có ăn. Tô Ngâm lại chỉ về phía trạm dừng chân: “Thế này nhé, lúc lĩnh cháo, muội nhận một chén rồi bê tới đó cho tỷ tỷ, được không? Tỷ tỷ sẽ nấu mì cho muội ăn, còn bỏ thêm trứng gà nữa!” Lúc này, trong mắt dân tị nạn thì mì còn đáng giá hơn vàng, nói gì đến mì trứng? Cô bé gật đầu lia lịa như sợ Tô Ngâm đổi ý. Tô Ngâm lại quay đầu nhìn Sở Tễ nói: “Làm phiền tướng quân để ý chuyện này giúp ta, nếu thấy nàng mang cháo tới thì đừng cản lại.” Sở Tễ do dự gật đầu, thấy khó hiểu nên tiện thể thắc mắc: “Nàng muốn làm gì?” Chẳng lẽ Hoàng thượng lại muốn ăn? Một chén lúc trước chưa đủ sao? Tô Ngâm sợ mình hiểu nhầm nên không dám tùy tiện trả lời chàng. Nhưng một canh giờ sau, Sở Tễ trân trối nhìn chén cháo kia mà chỉ biết câm nín. Nói một cách chính xác, đó chỉ là một chén nước cơm. Nếu dùng muỗng múc thì khi muỗng chạm đáy mới thấy vài hạt gạo. Khi chén cháo này được dâng lên trước mặt thánh giá, mặt Thẩm Huyền Ninh biến sắc, ngay cả Tô Ngâm cũng hiếm khi thấy sắc mặt y lạnh lẽo tới mức đó, nhất thời trong phòng không ai dám lên tiếng. Bàn tay gác trên bàn của y từ từ siết chặt, chặt tới mức khớp xương run run. Một lúc lâu sau, y giận quá hóa cười. Y nhìn chằm chằm chén cháo, nói gằn từng tiếng một: “Có phải bọn họ thấy trẫm còn trẻ nên dễ bị lừa không? Chỉ cần dỗ dành chút đỉnh là gạt được trẫm trong chuyến thị sát phía Nam lần này?” Cháo dâng lên cho y xem, và cháo ở những nơi y thấy được, đều đặc sệt. Dọc đường đi, y rất chịu khó quan sát, và đã thật sự tin tuần phủ Hà Nam rất giỏi xử lý thiên tai. Đột nhiên vòng về mới phát hiện hóa là y đã bị lừa suốt đường đi. Sự lừa gạt và bất kính này khiến Thẩm Huyền Ninh nổi giận. Tô Ngâm ngước lên nhìn y, phất tay với đám cung nữ xung quanh. Mấy cung nhân như nhận được lệnh đại xá, lập tức lặng lẽ lui ra ngoài. Sở Tễ nhìn nhìn rồi cũng ôm quyền cáo lui. Khi cửa phòng được khép lại, Tô Ngâm bước tới hai bước rồi nói: “Bọn họ đúng là cảm thấy Hoàng thượng còn trẻ, rất dễ lừa dễ dỗ!” Gân xanh trên trán Thẩm Huyền Ninh nổi rõ, y liếc mắt về phía nàng. “Vậy thì đã đến lúc để bọn họ biết rằng Hoàng thượng không dễ lừa dễ dỗ.” Nàng cụp mắt, bình tĩnh dâng trà lên cho y, “Mấy chuyện như thế này không đáng để Hoàng thượng tức giận, chuyện cần làm bây giờ là để bọn họ phải hối hận cả đời mới đúng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]