Tháng Ba, Hoàng đế đại hôn. Hôn lễ tất nhiên thu hút sự chú ý của vạn người, trong cung ầm ĩ suốt từ tờ mờ sáng tới đêm mới hết.
Trong cung Khôn Ninh, Thang Doanh Sương nhấp nhổm chờ mãi, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng cung nhân bên ngoài hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc.”
Nàng hít sâu một hơi, cất bước ra ngoài chào.
Hoàng thượng nói với nàng, muốn để nàng làm Hoàng hậu để y có thể tự mình chấp chính. Y đã có người thương, người mà y muốn gắn bó suốt đời, nên y tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng, nàng tin y.
Suốt hơn nửa năm nay, nàng đều tin. Nhưng đến hôm nay, đột nhiên nàng lại thấy vô cùng căng thẳng.
Nàng nghĩ trong cung quy củ nhiều như thế, không biết trong số đó có luật bất thành văn nào bắt buộc Hoàng đế và Hoàng hậu phải viên phòng trong đêm tân hôn không?
Nếu là thế thật….
Bây giờ nàng có chạy cũng không chạy thoát, đành nhắm mắt chịu chết.
Vậy nên, lúc Thang Doanh Sương hành lễ với Thẩm Huyền Ninh, trông nàng bi tráng như sắp chết trận: “Hoàng thượng vạn phúc.”
“Miễn lễ.” Thẩm Huyền Ninh đỡ nàng dậy, sau đó hỏi: “Sao Hoàng hậu còn chưa ngủ?”
Thang Doanh Sương gật đầu đáp: “Cô cô bên cục Thượng Nghi nói…….”
“…… Trẫm quên thay nàng xử lý chuyện này.” Thẩm Huyền Ninh cười với vẻ áy náy, đi vào phòng với nàng.
Hai người lúng túng ngồi xuống mép giường, chờ làm nốt nghi lễ cuối cùng.
Một lát sau, rèm châu được vén lên, Tô Ngâm bê một chén sủi cảo vào điện, cười cười dâng lên trước mặt Thang Doanh Sương: “Mời nương nương dùng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-my-nhan/157411/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.