Sở Tễ cũng nhìn về phía đó, sau đó nhẹ nhàng cười: “Tô Ngâm tới.”
Bóng người xinh đẹp đang ngồi ở hành lang đứng lên, đi về phía cửa, hành lễ với Tô Ngâm: “Để nô tỳ đi pha trà, Tô cô nương ngồi chơi.”
Tô Ngâm vẫn ngây người, linh cảm xấu chợt dâng trào trong lòng nàng, cứ ngỡ nó bùng lên rồi biến mất ngay nhưng hóa ra lại ăn sâu đến từng ngóc ngách.
Vì thế, sau khi nàng ngơ ngác theo Sở Tễ vào viện vội hỏi: “Nàng là…. thiếp thất của tướng quân sao?”
“Hả?” Sở Tễ ngẩn ra một chút, sau đó quay lại nhìn nàng cười, “Không phải, nàng vẫn luôn theo ta, mấy năm nay khi ta xuất chinh, nàng ở nhà hầu hạ cha mẹ ta, nàng………”
“Nàng là hầu gái thông phòng của ngài?” Tô Ngâm hoảng hốt hỏi.
“….. Xem như là thế.” Sở Tễ khẽ cười, sau đó liền thấy sắc mặt nàng không tốt lắm. Chàng ta liền lùi lại hai bước, đứng trước mặt nàng quơ tay, “Tô Ngâm?”
“Tướng quân, ta….” Tô Ngâm đột nhiên không biết nên nói gì.
Hạnh phúc lấp đầy tâm trí nàng mấy tháng vừa qua chợt tan thành bọt biển, dạt trôi trên mặt hồ lấp lánh vô ngần, nhưng nếu khẽ chạm vào một cái thì sẽ vỡ tan.
“Nàng sao thế?” Sở Tễ quan tâm hỏi. Khi chàng vươn tay định cầm tay nàng thì nàng lại như bị điện giật mà né tránh.
“Tô Ngâm?” Chàng ta nhíu mày, người hầu gái thông phòng kia lúc này cũng quay lại, đặt trà lên bàn, cười nói: “Mời Tô cô nương nếm thử trà này, đây là trà tướng quân mang về từ phương Bắc. Phu nhân nói vị đậm hơn trà phía Nam nhưng nô tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-my-nhan/157402/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.