*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Sau khi Thái hậu về cung Từ Ninh, Thẩm Huyền Ninh rầu rĩ mở sách ra đọc, y cảm thấy chuyện học hành đơn giản hơn chuyện Tô Ngâm nhiều. 
Thậm chí ngay cả xử lý việc triều chính cũng đơn giản hơn đối mặt với Tô Ngâm. 
Tuy bây giờ y còn chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu làm một mình thì chắn chắn sẽ có những lúc suy nghĩ của y không đủ thấu đáo nhưng ít ra y còn dám mày mò, còn dám thử sức. 
Còn với chuyện Tô Ngâm, y ngay cả thử cũng không dám, không biết nên làm sao, chỉ đành lo lắng suông. 
Y cứ thế học tới tận nửa đêm. Tô Ngâm đi đường xa mệt mỏi nên ngủ từ trưa tới tận canh ba mới tỉnh, ra ngoài thấy cung Càn Thanh vẫn sáng đèn vội thay quần áo đi qua. 
“Sao Hoàng thượng còn chưa ngủ?” Nàng tóm lấy một cung nữ ngoài cửa đại điện hỏi chuyện. 
Dư Linh Lan cúi người: “Hoàng thượng vẫn đang đọc sách, không cho ai vào, bọn nô tỳ…….” 
Chưa dứt lời thì Tô Ngâm đã đẩy cửa vào. 
Dư Linh Lan liếc mắt khinh thường, cung nữ cùng phiên trực với ả thấy thế thì hoảng sợ, vội tóm lấy ống tay áo ả: “Ngươi làm gì thế!” 
Dư Linh Lan lắc đầu, chỉ nói là bị ngứa mắt. 
Trên thực tế, ả càng nhìn Tô Ngâm lại càng thấy ngứa mắt, đặc biệt là sau lần trước bị Phùng Thâm bạt tai, mỗi khi ả nhìn Tô Ngâm thì lửa hận lại bùng lên. 
Ả và Tô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tien-my-nhan/157400/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.